Chương 52: Lão tổ phù hộ

Mẹ Lâm không còn cách nào đành phải gọi con gái.

"Ái Hoa, ra ngoài một lát."

Lâm Ái Hoa rời bỏ trạng thái tu luyện, từ trong phòng bước ra nhìn mấy con cá, tìm kiếm trong trí nhớ và nói: "Cá chép bạc là một đồng một cân, cá chép và cá trích một đồng ba mao, nếu có phiếu hãy thu nửa giá, nhưng nhất định phải là vé thịt, còn vé cá thì không muốn."

Giá tương tự như giá bán trong điểm cung ứng thực phẩm, nhưng mà chỗ cung ứng thực phẩm không có phiếu người ta sẽ không bán.

Chị dâu Lâm nhanh chóng mang cân đến, ước lượng số tiền sẽ bán được. Một lúc sau, chị ta vui vẻ nói: “Ngày mai ít nhất cũng có thể bán được hai mươi đồng, cứ chờ xem!”

Chị ta nhanh chóng thả cá vào chậu, thêm nước, ôm Tỏa nhi tới xem cá, cười nói: “Tỏa nhi, nhìn đi, đây là cá chú ba bắt được, chú ba rất lợi hại, phải không?”

Lâm Ái Dân vui vẻ nhìn cháu trai, khiêm tốn nói: "Là chú Cá Nhỏ bắt chúng, chú ba chỉ xuống nước vớt lên bờ thôi."

“Nhưng chú Ba đã biết hắn làm sao bắt được. Đợi ta luyện tập vài ngày, chắc chắn có thể bắt được.”

“Những thứ này là do Cá Nhỏ bắt được sao?”

Cha Lâm cau mày: “Sao con có thể lấy đồ của người khác?”

"Cũng đâu thể trách con được, con đã muốn để lại cho Cá nhỏ hai con cá, nhưng hắn không muốn, con đã kêu hắn nhưng không được."

"Được rồi được rồi, thằng bé Cá Nhỏ này thành thật, ông cũng đừng mắng thằng ba nữa. Ngày mai mang cho nhà họ hai cân bột mì, xem như chúng ta giúp đỡ gia đình họ."

Cha Lâm nghe xong lúc này mới buông tha cho con trai thứ ba.

Lâm Ái Quốc nhìn con cá, rồi nhìn vợ, nhíu mày nói: "Nếu bán cá thì phải mang theo cái cân, nhiều đồ như vậy em có mang đi được không?"

Chị dâu Lâm thản nhiên gật đầu: “Chỉ có mười cân cá thôi, ngày mai em sẽ để vào giỏ xách, còn trứng để giỏ đeo lưng. Không sao đâu, đừng lo, em có thể xử lý được.”

Nặng chút không sao cả, chỉ sợ bán cá gây ồn ào lớn, nhỡ đâu có người báo cáo thì phải làm sao bây giờ?

Chị dâu Lâm cũng có chút lo sợ, đối với Lâm ái Hoa cười nói: "Ái Hoa à, mai vất vả cô đi với chị dâu một chuyến, đi một mình chị có chút sợ, cô yên tâm, những thứ này chị dâu mang cả, không cần cô phải động tay chân."

Đi cùng chị ta ư? Lâm Ái Hoa mới không vui đi đâu.

Tuy nhiên, cô đã chuẩn bị một thứ tốt cho chị dâu, sáng mai đưa cho chị ta cũng không muộn.

"Ngày mai trước khi đi gọi tôi một tiếng, tôi đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn thôi." Lâm Ái Hoa nói xong, không thèm để ý đến ánh mắt cầu xin của chị dâu sau lưng, chắp tay sau đít thản nhiên đi về phòng.

Cô còn có chuyện cần sử lý đây!

Vừa rồi Lâm gia đang nói chuyện trong sân, thần thức của cô đảo qua, phát hiện có một con chuột nhỏ đang nghe lén.

Cô gái Lâm Ái Trân kia, như thế nào còn có tật xấu, nghe lén chân tường nhà người khác vậy? Trong nhà nói chuyện bán cá, bị cô ta nghe được thật đúng là có chút phiền phức.

Lúc đó có rất nhiều người nên Lin Aihua cứ tùy ý đặt ra một tấm chắn cách âm. Bây giờ đã đến lúc dạy cho cô ấy một bài học.

Lúc ấy nhiều người, Lâm Yêu Hoa tùy ý tạo ra kết giới cách âm. Hiện tại, là thời điểm thích hợp dạy dỗ cô ta một bài học.

Lâm Ái Hoa cười ha hả, niệm chú, trốn ở ngoài tường viện nửa ngày đút no căng lũ muỗi, nhưng cái gì bí mật cũng không nghe tới, Lâm Ái Trân chỉ cảm thấy mu bàn chân lạnh lẽo, có thứ gì đó đang đậu ở bên trên.

Lâm Ái Trân cúi xuống nhìn thấy, bĩu môi chán ghét, một cước đá bay con cóc khổng lồ đi.

Nhà bác cả chắc chắn có gì bí mật, hôm nay muộn, ngày mai nhất định cô ta lại còn tới!

Lâm Ái Hoa thấy cô ta đá bay cóc, định dụ thêm một con rắn tới dọa, không nghĩ tới cô ta nhanh chân chạy đi rồi, lão tổ còn rất nhiều chiêu còn chưa xuất ra đâu.

Như vậy sao có thể được?

Lâm Ái Hoa vẫy tay với Phì Tử ngồi xổm bên giường liếʍ lông: "Phì Tử, lại đây, tao có nhiệm vụ cho mày."

"Lại muốn ta đi đào đất à? Không đi, móng vuốt ta đau." Phì Tử không thèm suy nghĩ trực tiếp từ chối.

"Không đi? Không muốn ăn cá vàng nhỏ?"

Không thể không ăn cá vàng nhỏ là không có khả năng. Đời này hắn không thể rời xa cá vàng nhỏ, Phì Tử đành phải chịu khuất phục.

"Nhiệm vụ là gì? Chủ nhân, xin hãy chỉ dẫn cho ta."

"Mày biết con nhỏ Lâm Ái Trân đi? Cô ta ngồi vừa rồi ngồi chân tường nghe lén Lâm gia nói chuyện. Tối nay sau khi cô ta ngủ say, mày hãy đặt ba con chuột chết vào trong chăn, và tè lên đầu giường cô ta ngủ." Lâm Ái Hoa nói xong liền nở nụ cười đắc ý.

Chủ nhân cười rộ lên thật đáng sợ, Phì Tử vội vàng gật đầu. Không phải xới đất là được, nó Phì Tử đời này cũng không muốn bị đày đi xới đất.

Chỉ là ba con chuột chết và một cục nướ© ŧıểυ, chuyện tầm thường như vậy sao có thể làm khó được Phì đại gia nó đây? Bây giờ nó là một con mèo lão đại có rất nhiều đàn em.

Phì Tử đi ra ngoài một chuyến, mãi đến nửa đêm mới về.

Về phần Lâm Ái Trân sáng sớm đã khóc lóc um xùm, khi nhìn thấy chín con chuột chết, và ba bãi nướ© ŧıểυ, làm sao có thể trách Phì Tử nó được, có trách cũng chỉ có thể đổ thừa đàn em nó, làm việc quá hăng không có tính toán.

Lâm Ái Hoa lại một đêm tu luyện, buổi sáng vừa chìm vào giấc ngủ không lâu, cô bị tiếng gõ cửa của chị dâu đánh thức.

“Ái Hoa, cô đi cùng chị dâu à?" Chị dâu Lâm thiết tha nhìn em gái chồng.

Lâm Ái Hoa lấy ra một hòn đá nhỏ buộc dây thừng từ dưới gối và nói: "Đeo cái này lên cổ, khi gặp phiền toái mặc niệm lão tổ phù hộ."