Chương 51: Kiếm tiền đóng học phí

Mẹ Dư ăn hai miếng, lúc này mới hói với hắn: "Hộ khẩu của con đã giải quyết xong, ngày mai dậy sớm cùng cả nhà bắt đầu làm việc."

Bắt đầu làm việc? Đúng rồi, hai ngày qua, hắn luôn cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó quan trọng, hắn đang muốn ra ngoài đi dạo nhìn xem.

Dư Tiểu Ngư gật đầu: "Được."

Nói xong hắn quay lại phòng đóng cửa lại.

Hai vợ chống Dư lão Tứ đối với con trai có chút quái gở cũng không thấy vấn đề gì, con trai họ là xa nhà lâu nên có chút xa lạ, chỉ có thể đợi từ từ lâu dần sẽ quen.

Ba người chia nhau ăn nốt bát cháo ngô mà Dư Tiểu Ngư chưa ăn. Dư Hiểu Hồng vừa ăn cháo vừa nói: “Anh con mỗi bữa ăn ít như vậy, lần sau con nấu ít đi nhé”

"Như vậy sao được? Lỡ như anh con muốn ăn thì sao?" Mẹ Dư là người phản đối đầu tiên.

“Vậy con nướng thêm cái bánh ngô, như vậy có thể để trong hai ngày.”

“Nướng cái gì bánh, tốn nhiều bột lắm!” Mẹ Dư không chịu đồng ý.

Dư Tiểu Hồng đành phải cúi đầu uống cháo. Ăn xong đầu cá, cô không dám động đũa vào phần thịt cá còn lại.

Cha Dư toàn bộ bữa cơm không dám nói lời nào, chờ hai mẹ con nói xong, mới mở miệng hòa hoãn.

"Cá Nhỏ ngày mai làm việc xong chắc chắn sẽ đói, vậy nên trước cứ làm như vậy đi."

“Con trai tôi bắt cá giỏi như vậy, sợ gì không có cơm ăn?” Nhắc đến con trai, mọi tức giận của Mẹ Dư đều tiêu tán hết.

Nói đến chuyện bắt cá, đã thấy Lâm Ái Dân đã đứng ở ngưỡng cửa

Thấy cả nhà đang ăn cơm, hắn cũng không vào, đứng ở bên ngoài hỏi: “Chú Tư, thím Tư, Cá Nhỏ về chưa ạ?”

"Ái Dân, mau vào đi, Cá Nhỏ về rồi, đang nghỉ ở trong phòng ấy." Dư Lão Tư vội vàng đứng dậy để cho hắn đi vào, khách sáo nói: "Ăn chưa? Ngồi xuống ở nhà chú ăn bát cháo."

Lâm Ái Dân nhìn miếng cá trên đĩa, nhanh chóng lấy ra hai quả trứng trong giỏ: "Cháu đã ăn rồi. Mẹ cháu bảo đưa chú thím bồi bổ sức khỏe."

Mẹ Dư nhanh chóng nhận lấy, cười nói: "Khách sáo như vậy làm gì? Mấy năm nay sức khỏe thím không tốt, cũng chưa qua thăm được mẹ cháu."

Dư Tiểu Ngư nghe tiếng liền đia ra mở cửa, Lâm Ái Dân nhanh chóng kéo tay hắn ra khỏi nhà nói: "Chú Tư, cháu tìm Tiểu Ngư có chút việc."

"Đi đi, nhớ về sớm chút." Nhìn thấy trứng Dư lão Tứ đối với hắn càng khách khí hơn.

Sau khi kéo Dư Tiểu Ngư ra khỏi nhà, Lâm Ái Dân da mặt dày hỏi: "Cá Nhỏ, cậu có thể dạy tôi bắt cá bằng đá không? Tôi sẽ chia cho cậu một nửa số cá tôi bắt được."

"Ngươi còn muốn ăn cá?" Dư Tiểu Ngư nghi hoặc. Hôm nay không phải đã ăn cá rồi sao?

"Ai nha, không phải tôi muốn ăn cá."

Lâm Ái Dân nhìn xung quanh hạ giọng nói nhỏ: "Tôi muốn bắt cá mang đi bán."

"Ái Hoa thi đỗ vào cao trung nhưng không chịu đi. Tôi muốn kiếm học phí cho em ấy."

Hóa ra là vì cô ấy, Dư Tiểu Ngư gật đầu: "Ngươi muốn bao nhiêu? Ta bắt cho ngươi."

"Cậu không thể dạy tôi tự bắt được sao? Đừng lo, tôi sẽ chia tiền cho cậu." Anh ba Lâm cũng không bỏ cuộc.

"Ngươi học không được." Dư Tiểu Ngư nói xong, không quay đầu lại đi về phía bờ sông.

Không phải chỉ là ném đá thôi sao? Cậu không dạy tôi, tôi sẽ trộm học. Lâm Ái Dân không phục, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tay Dư Tiểu Ngư.

Hình ảnh mơ hồ, cái gì hắn cũng không nhìn thấy, thì đã thấy một con cá đã nổi lên trên mặt nước.

"Làm lại lần nữa, cậu chậm lại chút." Lâm Ái Dân không chấp nhận sự thật.

Dư Tiểu Ngư động tác chậm lại, nhặt một hòn đá lên, đầu ngón tay búng nhẹ, lại có một con cá khác nổi lên.

"Để tôi thử." Lâm Ái Dân vẫn không phục, nhặt hòn đá lên và ném, viên đá bất ngờ đập vào chân hắn.

"Tôi thử lại lần nữa." Mấy ngón tay hắn đều phải tê rần, hòn đá văng xa nhất xuống mép bờ sông, cũng chỉ tạo ra được một cái bọt nước.

Không phục không được, Lâm Ái Dân đành phải bỏ cuộc.

Dư Tiểu Ngư nhặt một nắm đá, búng ba lần, năm con cá lớn cùng nhau ngửa trắng bụng trên mặt nước.

“Thật tốt, Dù thế nào đi nữa cũng không thể buông bỏ được.”

Anh ba Lâm nhìn chiếc giỏ trong tay, chỉ hận mình vận mệnh không tốt.

“Tôi sẽ vớt lên.” Hắn ta làm như cũ, nhảy xuống nước vớt cá ném vào bờ.

“Đánh thêm mấy con nữa, cậu lấy hai cái về ăn, còn lại tôi bao quần áo trở về.” Lâm Ái Dân lau nước trên mặt nhưng không lên bờ.

"Ngươi cầm hết đi, ta không cần." Dư Tiểu Ngư chỉ nói một câu, liền rời đi.

"Cá nhỏ thực sự là cậu bạn tốt, tuy gia đình hơi nghèo, nhưng với bản lĩnh này, sau này cũng không phải lo cơm ăn."

Lâm Ái Dân hâm một trèo lên bờ, thả hai con cá vào trong giỏ, còn lại sâu miệng cá bằng cành liễu, bao trong quần áo, lén lén lút lút trở về nhà.

Dưới ánh trăng Lâm Ái Quốc đang chặt tre trong sân, mấy người ở bên cạnh trợ thủ, thấy Lâm Ái Dân cởi trần chở về tay còn xách theo cá, anh hai Lâm Ái Bình nhanh chóng đứng dậy nhận lấy.

"Lại đi bắt cá à? Hôm nay bắt được nhiều như vậy!"

Mẹ Lâm vội vàng mang khăn đến giúp hắn lau nước trên người, tức giận nói: "Buổi tối xuống sông? Con không thấy nước lạnh sao?"

"Trời vẫn còn nóng, không hề lạnh chút nào."

Lâm Ái Dân cười nói với chị dâu: "Chị dâu, ngày mai mang mấy con cá này đi bán cùng trứng luân đi."

Chị dâu Lâm vội vàng gật đầu, cầm con cá lên cân và khen ngợi: “Lợi hại, nhiều cá quá! Cá này bán bao nhiêu?”

Vào thời buổi đó thịt và cá còn rất khan hiếm, thịt vẫn còn có thể mua được, còn cá chỉ dịp lễ lớn mới có cung ứng, mà phải có phiếu mua. Nhưng ở nông thôn bọn họ sẽ không mua cá, vào dịp lễ tết đại đội sẽ tổ chức đánh bắt và phân chia cho xã viên.