Chương 50: Dư Gia có khẩu vị độc lạ

Lâm Ái Hoa cắn một miếng cá chua ngọt mẹ Lâm làm lại, nhưng không thể nuốt xuống, cô ngừng đưa cá vào miệng, cong môi nói: "Chỗ nào không tồi? Sao con không thấy?”

Con gái không nghĩ đến phương diện kia, cha Lâm cũng không chủ động nói chuyện đó ra, ông nói đến chuyện đi học.

"Ái Hoa, cha nghe nói cao trung sắp khai giảng rồi? Con có biết ngày cụ thể không?"

Lâm Ái Hoa nuốt cá trong miệng nói: "Con không muốn đi."

"Làm sao có thể không đến trường học được? Chỉ tốt nghiệp sơ trung lên thành phố sẽ không xin được việc làm!" Mẹ của Lâm trở nên lo lắng khi nghe điều này.

Anh hai Lâm còn khuyên: “Em phải đi học chứ, thi đỗ rồi, không đi học thì tiếc lắm.”

Anh cả Lâm cũng không thua kém: “Đi học đi, chuyện gia đình em không cần lo lắng, trước đây anh cả có thể chu cấp cho em, sau này anh cũng sẽ làm như vậy.”

Chị dâu Lâm vốn đã bị chồng phàn nàn nên vội vàng nói: “Ái Hoa, em nên đi đi, chỉ có hai năm thôi, cố gắng nhoáng cái là qua đi.”

Tôi là sợ mọi người không chu cấp nổi sao? Tôi căn bản là không nghĩ muốn đi học được chưa!

Lâm Ái Hoa lười giải thích, mơ hồ nói: "Chuyện đó nói sau, chúng ta ăn cơm trước đi."

Sự im lặng của cô được nhà họ Lâm tự động hiểu là lo lắng hoàn cảnh trong nhà, nhưng mà bây giờ gia đình họ giờ đã khác rồi, như vậy còn chưa đủ sao?

Gia đình họ Lâm bắt đầu nghĩ cách tăng thu nhập.

Lâm Ái Hoa không biết họ đang nghĩ gì, sau khi ăn xong, cô cất bát đi như thường lệ và nói: "Con về phòng nghỉ ngơi."

“Đi đi, lát nữa mẹ sẽ đun nước cho con tắm.”

Mẹ Lâm nghe thấy con gái đóng cửa liền hỏi Cha Lâm: “Con gái chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đi học khẳng định phải đi, chúng ta khổ chút cũng không sao, nhất định phải chu cấp đủ tiền bạc cho Ái Hoa đi học.”

Cha Lâm gắp một miếng cá chua ngọt, ăn có chút chán ghét, nói: “Ngày mốt thu hoạch cây ngô xong, đại đội sẽ có chút nhàn rỗi. Tôi nghĩ mang anh em Ái Quốc đi công xã sửa kênh mương, chờ thu đến đợt thu hoạch lúa còn phải đi thị trấn sửa đường, như vậy cuối năm cũng có thể kiếm mãn công điểm."

Cả ba anh em nhà họ Lâm đều không có ý kiến hay

phản đối.

Thời điểm còn đến trường anh em họ rất ham chơi không hiểu chuyện, học hết tiểu học thì không chịu học nữa. Em gái thì khác, em ấy luôn đứng đầu trong kỳ thi hàng năm, em gái thông minh như vậy sao có thể không học được?

Chị dâu Lâm và hai miếng xong bữa cơm: “Con đi xem gà nhà chúng ta đã đẻ được bao nhiêu quả trứng, sáng mai con dậy sớm sẽ vào thành phố.”

Mọi người đã ăn xong, Tỏa nhi bây giờ còn có thêm một bữa thì vào buổi chiều nữa, nên hiện tại hắn cũng không nháo đòi ăn, mọi người cùng nhau đi xem gà

Lâm Ái Hoa tranh thủ buổi chiều không có ai ở nhà, để thay mấy cọng cỏ ở góc vườn. Hai con gà mái coi đó là lãnh địa của mình, khi có người đến gần, chúng dang rộng đôi cánh để bảo vệ.

“Tránh ra, tao lại không ăn của mày.” Chị dâu Lâm đuổi hai con gà đi, sờ lần trong bụi bỏ, quả nhiên lại tìm được mười quả trứng.

Tính số trứng nhặt được từ sáng đến giờ, cũng được hơn bốn mươi quả, từ giờ đến buổi tối chắc chắn sẽ có nhiều hơn, chị dâu Lâm cũng không vội vàng.

Nghĩ đến việc em gái không chịu học cao trung vì trong nhà khó khăn, mấy anh em nhà họ Lâm đều không chịu ngồi yên.

Anh cả Lâm Ái Quốc thường thích làm một số đồ thủ công. Hắn quay lại phòng lấy con dao chặt che, gọi Lâm Ái Bình rồi đi ra ngoài.

Quần áo dày dép hắn không hắn không mua được cho em gái, nhưng một chiếc hòm xinh xắn, hắn vẫn có thể làm được cho em gái mình.

Lâm Ái Hoa hai mắt tròn xoe, cầm giỏ đồ ăn trưa lên và đi tìm Dư Tiểu Ngư.

Cá Nhỏ bắt cá giỏi như vậy, hắn cũng muốn học. Dù sao chị dâu cũng lên thành phố bán trứng, thuận tiện mang cá đi bán cũng có thể kiếm thêm chút tiền. Đây là hồ nước hoang dã, không phải tài sản của đại đội, ai bắt được thì sẽ là của người đó.

Lúc Dư Tiểu Ngư trở về đến nhà, Dư Tiểu Hồng cũng đã trở lại. Con cá ăn dở vẫn còn đặt trên bàn, ai cũng chưa động đến, cả nhà vẫn còn đợi hắn về cùng ăn cơm.

“Con trai mẹ về rồi, nhanh lại đây ăn cơm đi.” Mẹ Dư vội vàng bưng bát cháo bột ngô ra.

"Ta ăn rồi." Dư Tiểu Ngư muốn về phòng.

“Ái Hoa giữ con lại ăn cơm à?”

Mẹ Dư cười đắc ý với Dư lão Tứ, giữ chặt Dư Tiểu Ngư nói: “Ăn thêm hai miếng, mẹ muốn nói chuyện với con.”

Dư Tiểu Ngư ngồi xuống, cũng không lại cầm đũa ăn thêm.

Mẹ Dư cố gắng thuyết phục, nhưng thấy hắn vẫn không chịu ăn, bà đành phải ăn trước.

Bà gắp đầu cá vào trong bát Dư Tiểu Hồng, bà cùng Dư Lão Tứ chỉ ăn phần đuôi cá, tất nhiên khúc giữa ngon nhất là muốn để dành cho con trai mình rồi.

Dư Tiểu Ngư thấy bọn họ ăn uống vui vẻ, lúc này hắn càng tin chắc Dư gia có có khẩu vị độc lạ.