Chương 49: Nghịch đồ hãm hại lão tổ

Lâm Ái Hoa nghĩ lại có chút không hiểu, hắn ta thực sự biết cách làm sạch cá?

Dư Tiểu Ngư tự mình tìm một con dao làm bếp, mài hai lần, lấy cá ra khỏi chậu mang ra sân, cạo vảy, mổ bụng, toàn bộ động tác đều đều lưu loát trơn tru.

"Cá Nhỏ năng lực lợi hại!” Mẹ Lâm đành phải thằng bé giúp đỡ, còn bản thân bà đi làm việc khác.

Nói như thế nào nhỉ, khi có người mang cá đến tận nhà và đề nghị giúp nấu ăn, cô ấy không còn cách nào khác ngoài nhắm mắt chấp nhận điều đó.

Đành cho hắn ăn một bữa vậy, Dư gia thực sự đang gặp khó khăn...

Dư Tiểu Ngư ngay cả sau khi làm cá sạch sẽ cũng không rời đi, hắn tiếp tục giúp mẹ Lâm rửa rau, cắt rau và nhóm lửa.

Không những vậy hắn còn nhìn chằm chằm mẹ Lâm khi bà đang nấu ăn, thỉnh thoảng còn xin lời khuyên, hắn hoàn toàn khác với hai ngày trước khi ở cùng người Dư gia.

Thể hiện lịch sự của bản thân cô không có nói gì! Lâm Ái Hoa cong cong khóe miệng, trong lòng âm thầm củng cố quyết tâm, đưa nghịch đồ quay trở lại tiên giới càng sớm càng tốt.

Khi mặt trời vừa lặn, cũng là lúc mấy người nhà Lâm làm việc ngoài đồng ruộng cùng nhau trở về.

Vừa bước vào sân, mùi thơm trong nhà đã xộc thẳng vào mũi. Nghĩ đến buổi tối có cá ăn, họ vội vã quay về ngay khi đến giờ tan làm, họ đi một mạch về đến nhà, cũng không cùng ai trò chuyện trên đường.

"Mẹ, đồ ăn chuẩn bị xong chưa? Con đói rồi!" Anh ba Lâm là người đầu tiên vào bếp, ngạc nhiên khi thấy Dư Tiểu Ngư đang đứng bên bếp lửa.

"Cá Nhỏ cậu tới khi nào? Vừa đúng lúc, tới rồi đừng đi ở lại cùng ăn cơm, tối nay nhà có cá ăn.”

Sợ mẹ Lâm không đồng ý, anh ba Lâm nhanh chóng giải thích: “Mẹ, hai con cá này là Cá Nhỏ bắt cho nhà mình đấy! Cá Nhỏ bắt cá rất lợi hại, hôm nào cậu dạy tôi được không?”

Mẹ Lâm cười mắng hắn: “Con không cần nói cho mẹ biết, mẹ đã mời Tiểu Ngư tối nay ở lại nhà chúng ta ăn cơm rồi.”

Bà bưng bát canh đầu cá nấu đậu hũ lên, nói với anh ba Lâm: “Đưa cho chú tư Dư, nói với bọn họ tối nay Tiểu Ngư sẽ ăn tối ở nhà chúng ta.”

Anh ba Lâm ánh mắt quyến luyến nhìn bữa tối thịnh soạn trên bàn, bưng bát lên nói: “Con đi ngay thưa mẫu hậu, nhưng có thể đợi con về mới bắt đầu bữa tối được không?”

"Được, ta sẽ chờ, đi nhanh đi." Lâm gia đều cười đùa nói chuyện.

Dư Tiểu Ngư ngăn anh ba Lâm lại và nói:

"Bọn họ sẽ không ăn, trong nhà có cá chua ngọt."

Khẩu vị của Dư gia rất đặc biệt, họ chắc chắn không thích đồ ăn của nhà họ Lâm làm.

Dư Tiểu Ngư nói không cần đưa đi, cho nên anh ba Lâm càng lười đi, hắn đặt bát xuống và nói: "Sau khi ăn xong cậu hãy mang về nhà nhé. Chúng ta cùng nhau ăn cơm trước.”

Nhà họ Lâm cũng không muốn đi cho vào lúc này, không phải là họ không muốn chia sẻ món súp đầu cá, mấu chốt là đã đến giờ ăn tối, nếu đem đi bây giờ sẽ quá bắt mắt.

"Được rồi được rồi, ăn thôi."

Mẹ Lâm nhanh chóng mang bát đũa và dọn đồ ăn cho mọi người ra bàn.

Dư Tiểu Ngư tự nhiên ngồi cạnh Lâm Ái Hoa, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn nóng bỏng của người khác, gắp một miếng cá kho cho vào bát Lâm Ái Hoa.

"Nếm thử đi."

Lâm Ái Hoa trợn trắng mắt nhìn anh, đưa cá vào miệng, gật đầu nói: "Thật ngon!"

Hóa ra cô ấy thích mùi vị này. Dư Tiểu Ngư nhanh chóng tự mình ăn một miếng, ghi nhớ hương vị.

Lâm Ái Hoa gắp đậu phụ, Dư Tiểu Ngư cũng gắp đậu phụ ăn, Lâm Ái Hoa gắp bí ngô, Dư Tiểu Ngư cũng gắp bí ngô ăn. Anh không ăn quá nhiều, mỗi món chỉ nếm thử một miếng, nhớ kỹ hương vị những gì mẹ Lâm vừa làm.

Để chiêu đãi ân nhân cứu mạng của con gái, mẹ Lâm tối nay đặc biệt đánh bốn quả trứng gà, nhưng khách chỉ ăn một miếng rồi đặt bát xuống nói: “Tôi ăn no rồi.”

“Sao cháu ăn ít thế?”

Mẹ Lâm có chút áy náy với anh,“Cháu lớn như vậy, sao chỉ ăn được miếng cơm này thôi? Không nên khách sao với nhà thím, cứ tự nhiên như ở nhà mình."

Dư Tiểu Ngư ở nhà chính cũng chỉ ăn một miếng như thế này. Bây giờ hắn đã biết sở thích của Lâm Ái Hoa, anh không muốn ở lại lâu hơn nữa.

Có anh ở đây, nhà họ Lâm không thể buông cái bụng ra mà ăn cơm được.

"Tôi về trước, ngày mai tôi sẽ cá chua ngọt cho cô."

Anh liếc nhìn Lâm Ái Hoa, thậm chí còn không nhận canh cá được chuẩn bị đặc biệt cho anh, đứng dậy đi ra khỏi sân, quay người đóng cửa lại cho họ.

“Cá Nhỏ là một đứa trẻ ngoan.”

Cha Lâm mặc dù không hài lòng với việc anh quá gần gũi với con gái mình, nhưng những chuyện khác ông cũng không có gì để nói.