Chương 48: Nghịch đồ hãm hại lão tổ

“Mấy người ăn đi.” Tiểu Ngư tay trái cầm đĩa, tay phải cầm hũ đường bước ra ngoài sân, đầu không quay lại đi thẳng đến nhà Lâm Ái Hoa.

Dư lão Tứ nhìn con trai mình rời đi, liền cầm đũa định ăn thêm một miếng nữa thì bị vợ tát mạnh vào mu bàn tay. "Đừng ăn có ăn nữa, buổi tối con trai chúng ta về cùng nhau ăn đi."

Bà lấy một cái thúng thả con cá chép bạc vào chậu, thúc giục: “Mau đi lấy hộ khẩu cho con trai ông, Chu Trường Quý muốn ngày mai nó đi làm, nếu chúng ta không được chia khẩu phần lương thực, việc làm này của chúng ta sẽ trở thành vô ích.”

"Được, tôi đi ngay."

Dư Lão Tứ cầm đồ trong tay trong lòng tràn đầy tự tin hơn. Khi ra ngoài, hắn ta không đến phòng làm việc của đại đội mà đến thẳng nhà Chu Trường Quý trước.

Dư Tiểu Ngư cầm đĩa đi trên đường, không biết làm cách nào để tránh người. May mắn thay, lúc này mọi người đều đang bận rộn ngoài đồng và không ai để ý đến hắn.

Khi hắn bước đến cửa nhà Lâm Ái Hoa, cửa sân đang đóng chặt.

Kể từ khi đàn gà nhà họ Lâm bắt đầu đẻ trứng điên cuồng, gia đình họ không còn dám mở cửa cho người ngoài vào nhà nữa.

Mẹ Lâm bế Tỏa nhi trở lại trong nhà. Sau khi cho cháu trai ăn Bát Chân Cao phao nước xong, bà để cháu ngồi trên chiếu nhai bánh quy, mẹ Lâm bắt đầu làm công việc nhà.

Dư Tiểu Ngư không quen biết ai, đẩy cửa sân không mở, chỉ biết lớn tiếng kêu tên: “Ái Hoa!”

Lâm Ái Hoa thực sự không muốn để ý đến đồ đệ này, cô ấy cũng không muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ hắn lại vác xác tới tận cửa và còn dám gọi tên cô một cách trìu mến như vậy.

Tiểu tử này thật đúng là phiền toái mà!

"Ai, ai vậy?"

Mẹ Lâm ra mở cửa, nhìn thanh niên cao lớn trước mặt, cảnh giác hỏi: "Cháu là ai? Cháu muốn gì ở Ái Hoa nhà chúng tôi?"

Dư Tiểu Ngư đưa đĩa cá và hũ đường về phía trước, sau đó lại rụt đĩa cá trở về.

"Đưa cá cho Ái Hoa."

Lâm Ái Hoa không còn cách nào khác ngoài mở cửa và nói: "Hắn đến gặp con, để hắn vào đi!"

Dư Tiểu Dư đặt đĩa trước mặt Lâm Ái Hoa và nói: "Cá chua ngọt."

Ai...! Nghịch đồ tính tình thay đổi, giờ đã biết hiếu kính với sư phụ.

Lâm Ái Hoa có chút cảm động, cầm lấy đĩa cá nói: "Được rồi, cậu có thể quay về."

Dư Tiểu Ngư không chịu rời đi, anh muốn xem Lâm Ái Hoa có thực sự thích hương vị kỳ lạ này hay không.

Mẹ Lâm nhìn con gái, rồi nhìn Dư Tiểu Ngư, không khỏi tò mò nhìn ra ngoài. "Cậu bạn nhỏ, cậu là ai? Tại sao tôi chưa thấy cậu bao giờ nhỉ?"

Dư Tiểu Ngư chỉ nhìn mẹ Lâm và không nói gì, vì vậy Lâm Ái Hoa đành phải giải thích với mẹ Lâm: "Hắn chính là Cá Nhỏ là."

"Ai nha, là Cá Nhỏ hả cháu, nhanh vào nhà đi!"

Mẹ Lâm lập tức nhiệt tình, đứng lên nhìn Dư Tiểu Ngư từ trên xuống dưới, xem từ trái qua phải.

"Hơn mười năm không gặp, cháu đã lớn như này rồi! Mấy năm nay đã đi đâu? Làm cha mẹ cháu lo lắng như vậy!"

"Nhanh lại đây, ngồi xuống ăn kẹo đi." Mẹ Lâm lấy ra một viên kẹo để an ủi cháu trai hàng xóm, đang định nhét vào tay Dư Tiểu Ngư, đột nhiên bà nhìn thấy hũ đường rất quen mắt, đang trong tay hắn.

Dư Tiểu Ngư tự nhiên nhận lấy viên kẹo, đặt hũ đường vào tay mẹ Lâm, nói: “Cám ơn.”

“Hũ kẹo này là của nhà thím phải không?”

Mẹ Lâm vừa chạm vào ngay lập tức đã nhận ra nó ngay. Làm thế nào mà hũ đường lại nằm trong tay thằng bé nhà Dư lão Tứ nhỉ?

Dư Tiểu Ngư bình tĩnh gật đầu: “Ái Hoa đưa cho tôi làm cá chua ngọt.”

Tôi đã đưa cho cậu? Cậu thực sự rất giỏi trong việc tạo ra rắc rối! Lâm Ái Hoa thực sự muốn đánh tên nghịch đồ này, nhưng hắn ta vẫn kiên trì chỉ vào đĩa thức ăn nói: "Ăn cá chua ngọt."

“Được, ta ăn!” Lão tổ ta đây còn sợ ngươi đầu độc ta chắc?

Lâm Ái Hoa ngửi thấy mùi cá chua ngọt cũng thấy thèm, bưng cá vào bếp, dùng đũa gắp một miếng cá vội vàng cho vào miệng.

“Bah, bah, bah! Cái gì vậy?!” Lâm Ái Hoa vội vàng nhổ miếng cá vừa cho vào miệng ra.

Nghịch đồ quả thực đến đây để hãm hại cô ấy!

Mẹ Lâm vội vàng đi theo vào bếp, cầm đũa nếm thử một chút rồi cũng nhăn mặt.

“Không sao, không sao! Chỉ là cho hơi nhiều muối chút thôi, tối nay mẹ tôi làm lại nước sốt, vẫn có thể ăn được.”

Dư Tiểu Ngư nhìn phản ứng của bọn họ, chắc chắn vấn đề không phải khẩu vị của mình.

“Tốt rồi!”

“Làm như thế nào? Tôi muốn học.” Dư Tiểu Ngư hỏi mẹ Lâm.

Dù sao đây cũng là ân nhân cứu mạng của con gái bà, cũng không thể làm lơ được. Mẹ Lâm cũng cười nói:

“Cháu không cần học, mình thím làm là được rồi. Hôm nay Ái Dân nhà thím cũng bắt được cá, tối nay cháu ở lại ăn cơm với Ái Dân nhé.”

Mẹ Lâm chỉ cũng chỉ mời khách sáo, nhưng Dư Tiểu Ngư lại nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi sẽ làm sạch cá cho thím.”