Chương 28: Có chút thú vị

Lâm Ái Hoa còn chưa kịp kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng thể chất của đồ đệ thì đã bị hắn kéo đi. Cô có chút không vui nói: "Anh ba chạy cái gì? Mẹ còn nói bảo chúng ta giúp đỡ làm chút việc."

" Ai nha em gái ngốc nghếch của ta, nếu chúng ta không đi, chú Tư có dám dùng đồ mà chúng ta đưa cho nấu ăn không? Em không xem xét hoàn cảnh gia đình họ."

Lâm Ai Hoa bây giờ đã ngừng nói.

Dư gia quả thực sự quá đổ nát. Chỉ có ba gian nhà cỏ, đầu nhà phía tây đã sập một nửa, bếp không còn nguyên vẹn, họ chỉ xây một cái lán cạnh tường sân mà không có cửa ra vào.

Vừa thấy đồ đệ từ đông phòng đi ra, chẳng lẽ hai vợ chồng già đã giao nhà chính cho hắn sao?

Từ góc độ này mà nói, hai người bọn họ cũng không tệ, đáng giúp đỡ.

Cái gọi là giúp đỡ của Lâm Ái Hoa chỉ giới hạn ở việc để đồ đẹ của cô làm con trai cho người khác. Nếu muốn lão tổ đích thân ra tay, theo lời của Lâm Ái Hoa, cỏ không mọc nổi trên mộ tổ tiên nhà ông ta.

Nhìn thấy Lâm Ái Hoa rời đi, Dư Tiểu Ngư lập tức đi theo cô, mẹ Dư nhanh chóng ôm lấy anh và cười nói:

"Con trai, con nên ở nhà nghỉ ngơi trước đi. Ái Hoa vẫn còn nhỏ, lúc này chúng ta không vội."

Cá Nhỏ nghe không hiểu, nhưng hắn cũng hiểu đó chính là không cho hắn đi. Nàng kêu chính mình nghe lời hai người kia, vậy trước tiên mình vẫn là không đi đi.

Mẹ Dư mỉm cười cân túi bột và thở dài:

"Lâm lão đại vẫn là người tốt. Coi này, con trai vừa về là họ lập tức mang đồ ăn qua."

Vừa múc một ít bột ngô đổ vào chậu, bà ta vừa nói với cha Dư:

"Này cha hắn, Ái Hoa có khi nào hứng thú Cá Nhỏ của chúng ta không? Hôm nay con bé đến đây hai lần rồi, nào là giúp cá nhỏ cắt tóc, nào là đến đây tặng lương thực.”

Dư Lão Tư nhìn con trai mình đang đứng bất động trong sân, thở dài nói:

“Bà tập trung vào nấu cơm đi, mấy thứ này, qua vài ngày nữa đội chia lương, chúng ta nên trả lại cho người ta. Lâm gia yêu cầu cũng không thấp, chúng ta hoàn cảnh này, tôi xem không có gì diễn ra hết."

Mẹ Dư chỉ cảm thấy con trai mình ngàn tốt vạn tốt, chỗ nào muốn nghe đàn ông của bà cằn nhằn dong dài. Xì một tiếng khinh miệt, quay lại nói với Cá Nhỏ:

“Con trai, về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ nấu cơm, mẹ chuẩn bị xong sẽ gọi con.”

Dư Tiểu Ngư lập tức ngoan ngoãn trở về phòng.

Dư Lão Tư lại âm thầm thở dài. Con trai tôi tuy đã trở lại, bộ dáng cũng cao lớn giống như người ta, nhưng đầu óc này phải hay không có chút vấn đề? Nếu không tại sao một ngày không nói được mấy câu, hỏi hắn cũng không trả lời đâu?

Lão ta chỉ dám nghĩ đến chuyện này trong lòng, không dám nói ra, nếu nói ra sẽ bị vợ mắng. Mấy năm nay hắn sớm học ngoan, không nên cường đấu với phụ nữ, bằng không vài ngày cũng không chắc được sống yên ổn.

"Trời sắp tối rồi, sao Tiểu Hồng vẫn chưa về?"

Mẹ Dư vừa muốn nhóm lửa vừa muốn quấy cháo, Dư Lão Tư rửa mấy cây rau nửa ngày còn không xong, cũng không đến hỗ trợ, trong lòng bà ta có chút không thỏa mái.

Chờ đến khi nước đun trên bếp sắp sôi, Dư Tiểu Hồng trên lưng cõng chiếc giỏ nhỏ cuối cùng cũng quay lại. Về đến nhà, cô bước vào bếp và nói với mẹ Dư:

"Mẹ ơi, để con nhóm lửa. Trong giỏ có một ít đậu tương, mẹ rửa giúp con đi, chúng ta sẽ nấu đậu tương ăn.”

"Ngươi như thế nào mới trở về?" Dư mụ mụ nhìn xem rổ lý đích đậu tương, hỏi: "Chỗ nào tới cây đậu?"

"Đứa nhỏ này, sao giờ mới về đến nhà?"

Mẹ Dư nhìn đậu tương trong giỏ hỏi: "Chỗ nào tới cây đậu vậy?"

"Trong nhà không phải hết lương sao? Con xong việc đi giúp nhà đội trưởng đào đất, vợ đội trưởng đưa cho con cái này." Dư Tiểu Hồng vừa trả lời vừa thêm củi vào bếp.

"Chỉ vậy thôi à?"

Mẹ Dư đưa chiếc giỏ qua và nói:

"Lột cây đậu đi để sào ăn, Lâm Ái Hoa vừa rồi mang đến ít bột ngô và mấy của khoai tay lớn, tối nay nhà ta húp cháo."

Vu Hiểu Hồng đứng dậy nhìn xem, quả nhiên trên bếp đã chuẩn bị sẵn nửa bát bột bắp.

Cô im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi, con cắt khoai tây trước, sau đó lột vỏ đậu trong khi nấu cháo."

Ba người bận rộn một lúc, bữa tối cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, một đĩa đậu tương xào và một nồi cháo bột ngô bên trong có nhiều khoai tây cắt nhỏ, còn bổ dưỡng hơn bữa trưa.

“Anh trai, ra ngoài ăn cơm.”

Dư Tiểu Hồng nhanh chóng múc bốn bát cháo đặt lên bàn vuông trong phòng chính, sau đó gõ cửa phòng phía đông.

Dư Tiểu Ngư im lặng mở cửa, nhìn đồ ăn trên bàn, lắc đầu nói:

“Tôi không ăn.”

Mẹ Dư trở nên lo lắng khi nghe điều này.