Chương 29: Cô ấy có một kế hoạch lớn

"Con trai, con có thấy khó chịu ở đâu không? Bữa trưa không ăn, sao còn không ăn bữa tối? Chúng ta người bằng xương bằng thịt, đâu làm bằng sắt thép, không ăn thì làm sao tồn tại được?"

Bà không giải thích nhiều nữa, kéo Dư Tiểu Ngư ngồi xuống bàn, nhét đôi đũa vào tay anh, múc một bát cháo đặc nhất đẩy đến trước mặt anh.

"Ăn, mau ăn nha."

Dư Tiểu Ngư cau mày, bất đắc dĩ gắp một miếng khoai tây vào miệng, đặt đũa xuống nói:

"Ăn xong rồi."

Nói xong, hắn rời khỏi bàn, trở về phòng đóng cửa lại.

Mấy người Dư gia nhìn nhau, cùng nhau thở dài, không biết phải làm sao.

Lúc này, gia đình Lâm Ái Hoa lại ở trong cảnh tượng khác.

Anh em Lâm Ái Hoa trở về nhà và ngửi thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp, bụng họ đồng loạt kêu lên.

Lâm Ái Hoa thực sự đói, Lâm Ái Hoa cô ấy chính là tham ăn

Bữa tối đã được dọn lên bàn, cả gia đình đang ngồi vào bàn trò chuyện.

Thấy họ quay lại, cha Lâm hỏi: "Đưa qua cho họ chưa? Họ thế nào rồi?"

Anh ba Lâm chỉ muốn lấp đầy bụng, thuận miệng đáp:

"Không sao, họ đang nấu ăn. Chú Tư không chịu nhận nên con đặt xuống rồi bỏ chạy."

"Nhận lấy là được, ăn cơm đi."

Anh ba Lâm nhìn món ăn hôm nay, cười vui vẻ:

“Hôm nay có trứng xào ớt à? Ngon quá, con thèm món này lâu rồi.”

"Nào, Ái Hoa, ăn trứng đi."

Mẹ Lâm trước tiên lấy ra một miếng trứng lớn cho vào bát của con gái, sau đó múc cháo ra đút cho Tỏa nhi.

Cháo vẫn là cháo ngô say hạt tấm, sáng sớm Lâm Ái Hoa đã ăn rồi, bây giờ cô

Cháo vẫn là cháo ngô say hạt tấm, sáng sớm Lâm Ái Hoa đã ăn rồi, bây giờ cô chọn những món mà mình chưa từng nếm qua cho vào miệng.

Cà tím được hấp chín rồi nghiền nát, rắc một lớp tỏi băm, rưới chút giấm chua và nước tương, vị mặn và tươi ngon miệng.

Rau hẹ vừa mới cắt tươi non mềm, mùi thơm đặc biệt khi ăn.

Ăn ngon nhất vẫn là trứng xào ớt. Sự kết hợp của màu đỏ và màu vàng thơm và cay, ăn một miếng và uống một ngụm cháo lớn, đơn giản là ngon.

Lâm Ái Hoa vung đũa như bay, trong thời gian ngắn cô đã uống hết cháo, đồng thời cô cũng ăn gần hết rau.

Thấy cô ăn uống hung hãn, người một nhà cố gắng ăn ít nhất có thể, để cô ăn nhiều nhất có thể. Chị dâu Lâm không thể chịu đựng được nữa nên nhanh tay gắp một khối trứng lớn vào bát của chồng mình.

"Chậm một chút! Bốn quả trứng, mình cô ăn hết một nửa, chúng ta..."

Lời còn chưa nói xong, chị ta đã bị anh cả Lâm nhẹ đá một cái dưới gầm bàn.

Ách! Lâm Ái Hoa ngẩng đầu nhìn mọi người, phát hiện bọn họ mỗi lúc chỉ gắp đũa nhỏ một.

Cô vội vàng đặt đũa xuống nói: “Tôi no rồi, mọi người ăn nhanh đi.”

Đã nhiều năm cô không ăn gì, đột nhiên ăn quá dũng mãnh đến mức quên mất phải khiêm tốn.

Bọn họ sao ăn ít vậy? Chẳng lẽ, vì thức ăn không đủ?

Lâm Ái Hoa liếc nhìn chiếc nồi sắt lớn và thấy bên trong chẳng còn gì cả.

Cô ấy làm tông chủ Huyền Thiên Tông nhiều năm như vậy, luôn bảo vệ tiểu bối trong tông phái, chính bản thân cô ấy chưa từng nhận qua sự ưu ái nào từ người khác?

Đột nhiên trở thành người được mọi người chăm sóc, Lâm Ái Hoa nhất thời khó có thể thích nghi.

Thấy cô có chút xấu hổ, anh cả Lâm nhanh chóng nói:

"Mọi người ăn nhanh đi. Trứng xào tối nay ngon thật đấy."

"Ăn đi, ăn đi. Nếu chưa đủ thì cắt thêm ít dưa chua đi.

" Cha Lâm không ăn một miếng trứng, ông cúi đầu tập trung uống cháo.

Lâm Ái Hoa trong lòng có chút lên men, cô nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng mẹ, lấy tất cả điểm tâm mua hôm nay, từ trong tủ ra và mang thẳng vào bếp.

“Cha mẹ đừng chỉ uống cháo thôi. Ở đây có bánh mè và bánh đậu xanh, ăn cháo rất hợp.”

Ngửi được mùi thơm, mấy người đàn ông vô thức nuốt nước bọt.

Mẹ Lâm vốn muốn giữ lại những món điểm tâm này và ăn từ từ, nhưng khi thấy con gái lấy hết một lúc, cung không tốt khi mang cất trở lại, bà đã nhanh chóng lấy và chia cho mọi người.

Một miếng bánh mè được đặt trước mặt mỗi người, ba người cùng cười, mẹ Lâm không chịu ăn thêm.

"Còn có bánh đậu xanh, thứ này không thể cất. Ngày mai tất cả sẽ ôi thiu. Chỉ cần ăn hết vào tối nay thôi.

"Lâm Ái Hoa phớt lờ và chia đều bánh đậu xanh cho mọi người, Tỏa nhi cũng có phần.”

Những chiếc bánh ngọt này là do người khác đưa cho con gái bà, mẹ Lâm đành phải tùy ý con gái, bà vui vẻ cười nói:

“Ăn đi, ăn đi. Những cái có thể tích trữ được mẹ sẽ cất đi, sau này sẽ để dành ăn."

Chị dâu Lâm vốn đã thèm ăn nên nhanh chóng cầm một cái nhét vào miệng, cắn răng rắc răng rắc vang.