Chương 27: Có chút thú vị



Lâm Ái Hoa không muốn nói lại chuyện mình bịa ra, tìm cớ trốn ra ngoài để mẹ Lâm thay cô ấy giải thích.

"Cơm còn có một lát mới được, con cùng anh ba tranh thủ đến nhà họ Dư.”

"Đi, để cha lấy ít đồ mấy đưa mang đi." Lâm ba ba quay về phòng, không bao lâu đưa ra cái giỏ nhỏ, bên trong có túi bột ngô nhỏ, và sáu củ khoai tây lớn.

"Ái Dân, đi cùng em gái xem Cá Nhỏ. Đi nhanh về nhanh, đừng ở lại ăn cơm nhà họ."

Anh ba Lâm đáp lại, cầm khăn lên lau mặt, xong suôi đeo giỏ trên lưng cùng Lâm Ái Hoa đi bộ về phía bắc thôn.

Mặc dù Lâm Ái Hoa không đến đó, nhưng thần thức của cô đã lướt qua đó vài lần. Đồ đệ rất tốt, cô lo lắng cái gì?

Nếu Dư Tiểu Ngư không cứu Lâm Ái Hoa, cô ấy sẽ không buồn đến nhà họ Dư. Nghịch đồ tự ý một mình hạ giới, biến mình thành bộ dạng ngu xuẩn này, quả thực đã đánh mất hết mặt mũi người làm sư phụ này.

Không phạt hắn là lão tổ lương thiện! Còn đi thăm, nghĩ thật đẹp!

Anh ba Lâm một đường vừa nói vừa cười, nhớ lại những câu chuyện chê cười thời thơ ấu với Lâm Ái Hoa, phần lơn thời gian là hắn đang nói, Lâm Ái Hoa cũng chỉ ừ à hai tiếng.

Dư Tiểu Ngư lớn hơn Lâm Ái Hoa bốn tuổi, khi còn nhỏ hắn cũng là một đứa trẻ thông minh. Sau khi giải cứu Lâm Ái Hoa, hai gia đình trở nên thân thiết thường xuyên qua lại. Nếu không phải hắn bảy tuổi đột nhiên biến mất, Dư gia đã không rơi vào tình trạng đổ nát như vậy.

Ngôi làng không lớn, chỉ dăm ba câu chuyện hai người đã đến nhà họ Dư. Dưới ánh hoàng hôn, Dư gia vốn đã hoang tàn trông càng thêm u sầu, ngay cả căn bếp cũng không còn một dấu vết của khói bếp.

"Chú Tư Dư, chú có ở nhà không? Cháu đến gặp Cá Nhỏ."

Anh ba Lâm ngoài cửa gọi, giọng nói yếu ớt của Dư Lão Tư từ bên trong truyền ra.

"Ái Dân à, đang ở đây nhanh vào đi."

Hai anh em bước vào sân thì thấy vợ chồng Dư Lão Tư đang ngồi xổm dưới đất rửa rau. Trong chậu gỗ lớn chỉ có mấy cây rau héo úa, còn có khoảng chục củ hành dại, chắc mẹ Dư mới đào lúc chiều.

Dư Tiểu Hồng ngày thường cùng mọi người làm việc, đất phần trăm của gia đình hoàn toàn do hai vợ chồng già sử lý.

Hai người sức khỏe yếu kém, mất đi con trai và không còn hy vọng, họ gieo hạt vào mùa xuân và ít quan tâm đến, rau củ dưới đất mọc thưa thớt.

Bây giờ con trai đã về, họ lại có động lực, nhưng kiếm đồ ăn trên đồng ruộng không được bao nhiêu, thậm trí muốn cho con trai một bữa ăn ngon cũng không làm được.

Anh ba Lâm nhìn sang hỏi:

"Cá Nhỏ có ở nhà không? Cháu và Ái Hoa tới xem hắn."

“Ở đâu, Ở đâu.”

Dư Lão Tư vừa đáp lại, cửa đông phòng đã bị đẩy ra, Dư Tiểu Ngư mặc bộ quần áo chắp vá bước ra ngoài.

Nhìn thấy Lâm Ái Hoa, hai mắt hắn sáng lên, lập tức đi đến trước mặt cô ấy, đưa thứ hắn vẫn luân cầm trong tay cho Lâm Ái Hoa.

"Cho!”

Cho tôi? Gì?

Đó là một cây roi tiên dài màu đen, được bện từ tóc của Bắc Thần Tiên Quân. Chiếc roi dài hơn một mét, cứng cỏi mềm mại, có màu đen bóng tỏa sáng.

Phần tay roi được cuốn bằng vải lụa Ô Tàm Ti, đen nhánh ẩn hiện tơ vàng kim quang, tiểu tử này chắc chắn đã hủy đi đồ của chính mình, tháo dải lụa ra để làm nên nó.

"Đưa ta cái này để làm gì?" Lâm Ái Hoa buồn bực hỏi.

Cá Nhỏ khó hiểu, nghiêng đầu nói: "Ngươi nói tốt, ta liền đưa cho ngươi."

“Ta nói tốt là để chính ngươi thu, cũng không phải ta nghĩ muốn!”

Lâm Ái Hoa trong lòng điên cuồng gào thét, đối mặt đồ đệ vẻ mặt nghiêm túc không nói được lời nào.

Anh ba Lâm tò mò đưa tay ra hỏi:

"Cái gì tốt? Cho anh xem."

Lâm Ái Hoa nhanh chóng rút tay lại và giấu nó đi:

"Chỉ là một sợi dây thôi, không có gì để nhìn cả."

Nhìn thấy nàng giấu roi trong túi, Cá Nhỏ rốt cục lộ ra nụ cười nhẹ.

Ngốc tiểu tử! Quên đi, không cùng kẻ ngốc so đo.

Roi liền là roi đi, dùng để đánh người cũng rất tốt. Hôm nay tiểu lưu manh bị lão tổ ta tát một cái, coi như tổ tiên hắn đã tích đức lớn, có lẽ sau này da mặt hắn sẽ dày lên vài phần.

Nếu sau này còn gặp lại, nên dùng roi của đồ đệ quất hắn, nhất quyết không để kẻ nào chiếm tiện nghi lão tổ ta đây.

Lâm Ái Hoa không muốn nhìn thấy đồ đệ phiền lòng này nữa nên nói với Dư Lão Tư:

"Cha bảo chúng cháu mang đồ đến."

Anh ba Lâm vội vàng đưa giỏ qua, nói: "Chú Tư, Cá Nhỏ mới về nên chưa phát khẩu phần, chú lấy dùng trước, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."

Dư Lão Tư nhìn đồ trong giỏ, xấu hổ xua tay nói:

"Đừng, cháu vẫn là cầm về đi thôi, nhà các cháu cũng không đủ ăn. Ta đi nhà ông nội Cá Nhỏ mượn cũng được."

Dư Lão Tư thực sự có thể mượn thức ăn từ cha mình ư? Anh ba Lâm thật sự hoài nghi.

"Chú Tư, xin đừng khách khí, trong nhà chúng ta còn có một ít."

Anh ba Lâm vốn là muốn làm gì đó giúp đỡ gia đình Cá Nhỏ, nhưng bây giờ lại không chịu ở lại nữa. Đặt bột ngô và khoai tây dưới chân Dư Lão Tư, kéo tay Lâm Ái Hoa bỏ chạy.