Cô đang ngủ ngon lành thì chợt nghe thấy hai con gà mái ngoài sân kêu quang quác muốn nổ cả màng nhĩ.
"Cục cục… tác!
"Cục cục… tác!
"Cục cục… tác!
"Ồn ào quá!
Hai con gà bệnh dịch này đẻ trứng kêu lên như thể sắp chết!" tức giận giơ quạt lên rồi chạy ra khỏi phòng.
"Thục Phân, con đi xem con gà để mấy trứng rồi nhặt lại đây cho ta đi." Mẹ Lâm thấy con dâu đi ra, tiếp tục rửa nồi bát đĩa mà không rời khỏi bếp.
"Còn có thể nhặt bao nhiêu lần nữa? Hai ngày nữa có thể nhặt được một trứng là tốt rồi."
Chị dâu Lâm bất mãn lẩm bẩm, mang theo chút hy vọng đi về phía chuồng gà.
Sau khi Lâm Ái Hoa ăn xong, cô nghiên cứu làm thế nào để cải tạo cơ thể vô dụng của mình.
Thật vô dụng, cô chỉ ăn hai bát cơm và mấy củ khoai lang, vậy mà làm điều xấu hổ trước mặt cả nhà, mặt mũi lão tổ biết để vào đâu?
Sau khi vào Thanh Minh Giới, Lâm Ái Hoa quyết định tìm một thứ gì đó có thể sử dụng được ngay bây giờ. Nếu Bảo Khố không thể mở được, tại sao cô không thể đi lang thang tìm ở những nơi khác?
Cô đi dạo một vòng xung quanh, cô đã phát hiện ra rất nhiều điều thứ hay ho tốt đẹp.
Phải chăng những cây đào tiên ven đường này nếu người phàm ăn phải có thể chữa khỏi mọi bệnh tật? Không biết cô trồng vào năm nào nhưng hiện tại đã trở thành rừng đào.
Lâm Ái Hoa lập tức hái một trái đào chín màu hồng xanh và bắt đầu húp, nhưng sợi thịt quả mọng nước ngọt lập tức tràn vào khoang miệng.
Um, Ăn ngon, ăn quá ngon!
Vứt lõi đào đi, cô phát hiện trong đám cỏ trước mặt có một mảnh ánh sáng vàng, chẳng lẽ là quả vảy rồng có thể cường hóa cơ thể? Cô chưa từng trồng loại linh quả cấp thấp này, nhưng nhìn có vẻ cũng ngon miệng?
Bước chân của Lâm Ái Hoa không tự chủ được di chuyển về phía bãi cỏ, cô vươn tay nắm lấy một nắm nhét vào miệng, vị chua ngọt nở rộ ở đầu lưỡi, khiến cô hài lòng nheo mắt lại thích thú.
“Ha ha, Thanh Minh Châu của ta quả nhiên là bảo bối tốt, tiên gia nhất định phải có!”
Lâm Ái Hoa đặc biệt chọn một số loại trái cây ôn hòa, vô hại, có thể nâng cao thể chất nhét vào miệng, một lúc sau, cô cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp kinh mạch trong cơ thể.
Cô nhanh chóng ngồi đả tọa, hít thở vài chu thiên để cơ thể chuyên hóa và hấp thụ toàn bộ dược lực.
Lâm Ái Hoa đột nhiên cảm thấy rất có động lực khi nghĩ rằng sau này mình có thể thưởng thức đồ ăn thỏa thích, cho dù ăn bao nhiêu cũng không no bụng.
Cô thậm chí còn không nhấc mí mắt lên khi nghe thấy tiếng chị dâu hét lên.
Thật là thiếu hiểu biết!
Những thứ của Tiên gia dù chỉ là một nắm cỏ dại cũng có thể biến sự mục nát thành ma thuật. Hai con gà này may mắn được ăn cỏ của lão tổ, nếu không sống được mười hai mươi năm thì sẽ tiếc nuối cho chính cuộc đời gà.
Chị dâu Lâm bực mình thở phì phì hướng chuồng gà đi, nhưng khi nhìn thấy những quả trứng trong ổ, chị ta vui mừng đến nỗi thay đổi cả giọng nói.
"Mẹ ơi, tới đây mà xem! Gà nhà chúng ta đã đẻ một ổ trứng rồi!"
“Trời ơi! Má nó!”
Con dâu hét lên giọng vừa cao lại the thé, lúc này đã kêu ra ma âm phá cái lỗ tai, thật sự ồn ào huyên náo!
Mẹ Lâm tức giận ném chiếc giẻ rách trên tay đi, chạy vài bước đến chuồng gà, mắng:
“Con không thể kêu nhỏ tiếng được sao? Không biết người trong nhà còn đang nghỉ trưa chiều đi làm sao? Mấy quả trứng cũng không phải chưa từng thấy qua. Có gì mà phải hét rú lên thế?"
Chị dâu Lâm vội vàng hạ giọng, nhưng mặt vẫn đỏ bừng vì hưng phấn.
"Mẹ, mẹ nhìn xem, gà hôm nay thực sự đẻ rất nhiều trứng!"
"Nhìn cô thật vô dụng!" Mẹ Lâm tức giận đuổi con gà sang một bên, vừa ngẩng đầu nhìn lại liền sợ hãi hét lên.
“Thật sự nó đẻ một ổ trứng!” Giọng mẹ Lâm cũng thay đổi.
Ban đầu con dâu nói không biết có chuyện gì sảy ra với lũ gà, lúc này bà nhìn thấy cả một ổ trứng trong chuồng gà, miệng mẹ Lâm há to có thể nhét hai cái trứng vào cùng một lúc.
Bà Lâm trong mắt hưng phấn, chạy vào phòng kho lấy ra chiếc giỏ tre lớn nhất, đưa tay lấy ra từng cái một.
“Mẹ, tối nay con muốn ăn trứng tráng!”
Mẹ Lâm nhìn giỏ trứng bỗng trở nên phấn khích.
"Không đúng nha, gà nhà chúng ta bình thường hai ngày mới đẻ một trứng. Sao hôm nay lại đẻ nhiều trứng như vậy? Chẳng lẽ gà của người khác tới đẻ trứng sao?"
Chị dâu Lâm lúc này tràn ngập trong đầu đều là ngập trứng một trăm phương pháp ăn, ai lại chịu ném trứng trong giỏ ra ngoài, chị ta nhanh chóng chỉ vào con gà và nói:
“Tại sao không phải gà của chúng ta không đẻ ra? Mẹ nhìn xem, mông đít còn đỏ bừng vì yêu để trứng, nó đã ra sức nhiều!”
Có lẽ để xác nhận những gì chị dâu Lâm nói, con gà buổi sáng mà chị dâu Lâm dùng chổi đuổi và mắng dừng lại dưới chân mẹ Lâm. Nâng cánh đẩy mông rất nỗ lực, một cái trứng khác dễ dàng được thả ra.
“Ra rồi, lại ra rồi!”