Chương 16: Gà tiên đẻ trứng thần tiên

Chị dâu Lâm vui vẻ đuổi theo, nhặt quả trứng đưa tới trước mặt mẹ Lâm, cười nói:

“Mẹ, mẹ nhìn xem, vẫn còn nóng hổi này.”

Hai con gà đang thi đấu, một cho bạn và một cho tôi, chúng kêu quang quác lên hàng chục lần nữa trước khi dừng lại! Cục ta cục tác… đi tìm cỏ khắp sân.

Hai con gà không tìm được loại cỏ mà chúng mong muốn, vì vậy nó chỉ đơn giản đi đến cửa phòng Lâm Ái Hoa ngồi xổm, chờ đợi lão tổ của rời khỏi nơi ẩn dật.

Hai người phụ nữ ôm một giỏ đầy trứng, đều sửng sốt không nói nên lời, đi vòng quanh sân, không còn chỗ nào con gà giấu trứng nữa.

Thực sự không phải là họ quá kinh ngạc, mẹ Lâm đã sống hơn 40 năm và chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như vậy chứ đừng nói là tận mắt nhìn thấy.

"Những quả trứng này... có thể ăn được sao?" Mẹ Lâm đã đóng chặt cửa sân lại, bà cùng con dâu ôm giỏ trốn trong bếp, vẻ mặt lo lắng nhìn giỏ trứng.

Chị dâu Lâm to gan, khϊếp sợ qua đi chỉ còn lại kinh hỉ.

"Cái gì mà không ăn được? Trứng gà nhà mình đẻ không phải là đi trộm."

“Mẹ, tối nay ta lấy sáu quả trứng, làm một bát lớn trứng bác, người một nhà ăn cái đủ.”

Người dân nông thôn tuy tự nuôi gà nhưng việc ăn trứng không phải là điều dễ dàng. Diêm, dầu hỏa, xì dầu, muối của một gia đình đều lấy từ bờ mông gà. Chính mình ăn, chẳng lẽ lấy mặt đi theo người ta đổi?

Chị dâu Lâm thậm chí còn không ăn sáu quả trứng trong lúc ở cữ, lúc này thèm ăn nước miếng đều phải chảy ra.

Mẹ Lâm lắc đầu không hề nghĩ ngợi, nói:

“Không, nhiều nhất là bốn quả! Mẹ sẽ hái thêm mấy quả ớt, cắt nhỏ và chiên chung để chúng ta ăn.”

Chị dâu Lâm bốn quả cũng hài lòng, không đợi mẹ Lâm ra tay đã lao tới vườn trong sân hái ớt.

Mẹ Lâm bất lực lắc đầu, cẩn thận lấy ra bốn quả trứng gà bỏ vào tủ, nhanh chóng dùng mảnh vải che giỏ lại rồi xách giỏ vào phòng.

Bị mẹ chồng nàng dâu nháo buổi trưa, cha Lâm tỉnh dậy rất sớm, nằm trên giường lắc quạt hỏi:

"Hiếm thấy hai mẹ con vui vẻ vậy, thế đếm được bao nhiêu quả trứng?"

Mẹ Lâm quay người đóng cửa lại, trực tiếp nhấc giỏ lên giường, cười đắc ý mà đắc ý nói:

“Sao ông không tự mình xem đi.”

Cha Lâm tò mò sốc lên miếng vải, nhất thời hoảng sợ.

"Nhiều như vậy…”

"Tất cả là từ con gà nhà chúng ta à?"

Mẹ Lâm đã sớm quên mất vừa rồi bà còn nghi ngờ điều này, bà liếc nhìn người đàn ông của mình, cười hỏi:

“Không phải gà đẻ chẳng nhẽ ông đẻ ra được chắc?

Thục Phân và tôi đã tận mắt nhìn thấy. Làm thế nào mà nó có thể là sai được? Mỗi lần nỗ lực đẩy mông là một quả trứng.

"Có khoảng mười cái trong số đó liên tiếp."

Cha Lâm hít một hơi, ngạc nhiên hỏi:

“Chẳng lẽ lời người mù năm đó nói là sự thật sao?”

Bị cha Lâm nhắc đến như vậy, mẹ Lâm lúc đó coi gã bị bà đánh là kẻ nói dối.

Vào thời điểm đó, Tứ Cựu vẫn chưa bị diệt trừ, ở các làng khác nhau đều có thầy bói hoạt động. Vào ngày trăng tròn Lâm Ái Hoa ngày đó, một người mù chủ động đến trước cửa, vừa bước vào đã quỳ xuống lạy lạy, nói rằng nhà họ có quý nhân giáng sinh.

Lúc đầu họ còn khá vui vẻ, dù sao họ đã sinh liền ba đứa con trai và có một cô con gái như vậy, ai mà không muốn nghe mấy lời cát tường.

Không ngờ lời nói của người mù càng ngày càng phẫn nộ, suýt chút nữa đã nói rằng con gái bà là tiên nữ từ trên trời giáng xuống trần gian.

Nghe nói cô gái này có đại vận mệnh, có gia đình hưng thịnh, không thể gả cho phàm nhân quê mùa, tương lai nhất định có thần linh tới gả cho cô. Sau đó, hắn xin họ năm đồng và nói là muốn giúp con gái họ khai sáng trí tuệ.

"Hắn Như vậy nói hưu nói vượn, không phải chính là kẻ đại lừa đảo sao?"

"Như thế nào? Chẳng nhẽ hồi đó oan uổng hắn?"