Chương 14: Vừa ăn liền cảm thấy mình giống tiên nữ

Lâm Ái Hoa nắm tay hắn, cô nhét một miếng khoai tây vào miệng ăn ngon lành. Khi hắn nói với cô, cô đang ăn khoai tây, suýt chút nữa thì nghẹn chết, cô vội vàng hớp một ngụm canh xơ mướp rồi nuốt xuống.

Mẹ kiếp, vốn dĩ nơi này chỉ là nơi để nghịch đồ tìm chỗ trú ẩn, ai biết sẽ có nhân quả như vậy.

Dư Tiểu Ngư đã cứu Lâm Ái Hoa, chiếm lấy cơ thể của Lâm Ái Hoa và bây giờ để đại đồ đệ tiếp quản thân phận của anh ta, đây là một ân huệ rất lớn!

Hừ, để đồ đệ làm con ngoan của Dư gia, trả hết nợ đi!

Đề cập đến những sự việc đã qua, một số người lại bắt đầu thảo luận về nó.

Hóa ra Lâm Ái Hoa thích chơi với anh ba từ khi còn nhỏ, mùa hè năm đó, anh ba đi bơi trước nhà Tiểu Ngư cùng một nhóm con trai, Lâm Ái Hoa cũng háo hức đi theo.

Lúc đó cô ấy còn rất rất nhỏ, khi đi lại bị vấp ngã và không hiểu sao lại rơi xuống sông.

Anh ba đang câu nghêu dưới nước và không để ý tới em gái mình trong giây lát, may mắn thay, Dư Tiểu Ngư đã nhìn thấy cô và vớt cô ra. Nếu bạn nghĩ về nó theo cách này, bạn chỉ nợ ai đó cuộc đời của bạn.

Cha Lâm quỳ xuống nói với anh Lâm:

“Tuy rằng Tiểu Ngư trở về là chuyện tốt, nhưng nhà lão Dư đang gặp khó khăn, e rằng ngay cả đồ ăn cũng không có, lát nữa con lấy khoai tây và hai cân bột ngô mang sang cho thằng bé, coi như quà đón thằng bé về nhà."

Thấy con gái cứ đắm chìm trong bữa ăn, mẹ Lâm gật đầu nói:

"Ái Hoa cũng đi cùng đi, giúp Tiểu Hồng dọn dẹp nhà cửa.”

Lâm Ái Hoa đang thưởng thức từng miếng ăn ngon lành, sau khi bị mẹ chọc vào đầu, cô chỉ mơ hồ đồng ý trong khi nhét cơm vào miệng.

Tên học trò ngu ngốc này sẽ cố gắng hết sức để gây rắc rối cho sự phụ của mình, khiến cô ăn bữa cơm cũng không được yên tĩnh.

Khoai tây này rất thơm, dẻo, ngọt và mịn, cô có thể ăn một bát lớn. Ngoài ra còn có món canh xơ mướp vừa thanh mát, giải khát lại thơm ngon.

Cô nhét thêm một thìa đậu xào với dưa chua vào miệng, cay đến mức ngon tuyệt!

Cô đã ăn được một lúc, nhưng cảm giác thèm ăn của cô đột nhiên tăng lên, khiến những người khác càng đói hơn. Có cô dẫn đầu, vài người trong số họ đã ăn hết nồi cơm và vài món ăn, thậm chí còn ăn thêm vài miếng đồ ăn cuối nồi.

Nấc cục... Lâm Ái Hoa che miệng, hài lòng cảm nhận được cảm giác no trong bụng, sau đó cầm ấm trà rót vào nửa cốc nước lạnh, mẹ cô dù có muốn cũng không ngăn cản được.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô lau miệng nói:

“Ta no rồi.”

Mẹ Lâm nhìn bát cơm sạch sẽ như chó liếʍ của mình, có chút lo lắng nói: “Ăn nhiều như vậy bụng không khó chịu? Mẹ không phải nói thôi, con thân thể yếu đuối, ăn xong khoai lang không được uống nước lạnh, bằng không bụng trướng,và sẽ…”

Bà chưa kịp nói hết câu thì bụng Lâm Ái Hoa đã gầm lên, tiếp theo là hai tiếng “phốc, phốc” lên, và căn bếp Ngay lập tức không khí tràn ngập tinh thần.

Ôi trời ơi!

Chị dâu Lâm là người đầu tiên buông bỏ bát cơm chạy ra ngoài sân, chán ghét hét lên:

“Bảo cô không uống nước lạnh cô không nghe, bây giờ tốt lắm đi!”

“Không phải tôi..." Lâm Ái Hoa vừa rồi mặt đỏ bừng chỉ muốn nói sạo, thì lại nghe phù một tiếng, sau đó lại phốc phốc hai tiếng.

Lúc này các anh của cô không thể ngồi yên được nữa, tất cả đều ra khỏi bếp, giả vờ ra sân tận hưởng không khí mát mẻ rồi trốn ra ngoài.

Lâm Ái Hoa lúc này đã bất lực để biện giải, mùi hôi trong phòng nồng nặc đến mức ngay cả lão tổ cũng không chịu nổi, nên họ căn bản không thể quên được. Cô bước đến cái cây lớn với khuôn mặt đen như đáy nối và nhìn lên bầu trời.

Thân xác này thật vô dụng nhưng, không chịu nổi hai bát cơm và nửa cốc nước lạnh. Không, cô phải tìm cách biến đổi cơ thể mình một cách nhanh chóng.

Mọi người đến với nhau đều không có tu vi, tại sao tiểu tử mập mạp và đồ đệ lại có tiên thể cường đại, trong khi lão tổ ta lại là người duy nhất còn phàm thân. Điều này là hoàn toàn không thể chịu đựng được!

Mẹ Lâm đưa Tỏa nhi cho chị dâu Lâm rồi đi tới giúp con gái xoa bụng, một bên xua đuổi những kẻ rảnh rỗi.

"Đều đứng ở đằng đó làm gì? Không thừa dịp nghỉ trưa một lát? Lại sắp đến giờ làm viêc buổi chiều rồi đó."

"Ái Hoa, con cũng nên quay về ngủ một giấc đi. Đừng cùng anh trai con đi nhà người ta buổi trưa gây sức ép. Muốn xem Cá Nhỏ buối tối lại đi."

Mọi người trong sân vội vàng giải tán và trở về phòng mình nghỉ ngơi. Chỉ có mẹ Lâm là xắn tay áo lên, rồi quay lại bếp dọn bát đĩa, chuẩn bị thức ăn cho lợn.

Chị dâu Lâm làm việc lâu cũng kiệt sức, không còn sức để tranh cãi với em chồng nữa, chị cùng Tỏa nhi nằm trên giường, tự mình lắc chiếc quạt lá đuôi mèo rồi ngủ quên trong cơn mê man choáng váng.