Chương 48: Mang Về Nhà

Sở Thần mơ mơ màng màng, cảm thấy như mình đang ở trên một con thuyền lớn, thân thể lúc lên lúc xuống, thực không thoải mái.

Hắn nghĩ tới....

Hắn là con riêng của Sở gia ở kinh đô, được gửi nuôi ở trong điền trang nông thôn, chủ tử cũng không phải chủ tử, mà nô tài cũng không phải nô tài, không có một danh phận đứng dắn. Bởi vì Sở gia ở kinh đô sau khi đưa hắn đến điền trang thì sau này không hề hỏi đến, dần dần liền xuất hiện hiện tượng đầy tớ ăn hϊếp chủ nhân, cho nên hắn sống cũng rất gian nan.

Sở Thần nhắm mắt lại, nghĩ đến thời gian lúc nhỏ không đủ ăn lớn không đủ mặc, ai có thể nghĩ đến, tương lai hắn chính là hoàng thất của hoàng triều Đại Khôn mà người người phải kiêng kị?

Năm nay hắn chín tuổi, bởi vì phát hiện chuyện điền trang tự mình đầu cơ trục lợi một số đồ vật, bị quản sự một đường đuổi gϊếŧ.... Hắn hoảng hốt một đường mà thoát đi, lại không nghĩ chạy trốn vài trăm dặm thế mà cũng không thoát được tên quản sự kia. Thời điểm cùng đường hắn lựa chọn nhảy xuống vực.

Cảnh tượng giống nhau, hoàn cảnh giống nhau, kiếp trước hắn cũng không có thoát khỏi cảnh cực khổ như vậy, lại ở lúc yết hầu bị thương mà nhảy vực làm cho trên người gãy xương nhiều chỗ, liền ở một nông gia dưỡng gần hai năm thì thương thế mới chuyển biến tốt.

Sở Thần đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ người một nhà kia, một nhà thợ săn rất lợi hại, công phu của hắn cũng là nhờ đi theo học hỏi người nhà kia.

Mà lần này tỉnh lại, thế nhưng lại là một khắc rơi xuống sườn đồi kia.

Nghĩ đến vì ngã xuống mà một thân xương cốt nhiều chỗ đau, Sở Thần nhắm mắt tinh tế mà cảm thụ, đã làm tốt cái việc xé nát sự thống khổ này. Chính là, khoan đã.... Không thích hợp a.

Chỗ vai trái nhói đau, nhưng lại không quá đau như trong tưởng tượng, hơn nữa toàn thân.... Tựa hồ cũng không có nơi nào không thoải mái.

Chuyện này cũng quá không bình thường.



Sở Thần vừa mới tỉnh lại, suy nghĩ có chút hỗn loạn, ký ức càng như là rối loạn, trong chốc lát rõ ràng nhưng cũng trong chốt lát mơ hồ.

Chính mình đã trọng sinh tới thời điểm chín tuổi sao?

Sở Thần đột nhiên có chút không dám tin.

Trên mặt bỗng nhiên bị một bộ lông xù chọc một chút, liền hoảng sợ.

Cái loại đồ chơi gì đây?

Sở Thần vốn định suy nghĩ cẩn thận một chút, khi vừa mở mắt ra liền thấy một đôi mắt mở to.

Chi, chi....

“Đệ tử Côn Luân, tiểu tử nhảy vực kia đã tỉnh!”

Tiểu Bạch tỏ vẻ rất tò mò, người này thật kỳ quái, lúc trước trên người nồng đậm tử khí không tan được thế nhưng lại đột nhiên tan hết, sau đó cả người bị một cổ long mạch mây tía vờn quanh.

“Hô hô...”

Vân Tình Tình thở hổn hển, đột nhiên nói: “Ai nha, tỉnh thì thốt, tỉnh rồi thì mau đi xuống, eo ta muốn gãy ra rồi”. Tiểu tử này, nhìn thì gầy yếu, nhưng lại quá nặng.



Sở Thần: “....” Ở một trạng thái mộng bức nào đó căn bản không hiểu đang xảy ra cái gì.

Chi chi....

“Đây không phải là ngã hỏng đầu rồi chứ”. Thanh âm Tiểu Bạch ồn ào vang lên trong đầu Vân Tình Tình, mang theo một cổ vui sướиɠ khi người gặp họa. “Không đúng, lão tổ tiếp được hắn, sao có thể ngã đến ngốc được?”

Mỗ lão tổ đột nhiên nghĩ đến chính mình bị tiểu tử này đè dưới thân thật thống khổ, tuy rằng thân thể hắn cường hãn sẽ không đau, nhưng mà.... Thật đúng là hỗn trướng a, dám đè lão tổ!

Hừ hừ.... Mỗ Tiểu Bạch nghiến răng.

Sở Thần vừa muốn bị đặt lên mặt đất, vừa nhấc đầu liền thấy trên vai Vân Tình Tình có một sinh vật lông xù mang theo một hàm răng bén nhọn, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Sở Thần: “....” Đây là thứ gì?

Tiểu tử này là đang có cái biểu tình gì?

Cục thịt nhỏ đột nhiên mở cái miệng nhỏ, cười.

“Vân Tình Tình, lão tổ quyết định, đem con hàng này về nhà”.

Vân Tình Tình: “....” Lão tổ, thứ cho ta mạo muội, ngài là lão gia ở nơi nào?