Chương 49: Kiếp Trước Kiếp Này

Vân Tình Tình núp ở một góc, Tiểu Bạch đang nằm sấp trong ngực vẻ mặt thảnh thơi không có chút nào cảm thấy là mình đang gặp rắc rối, đối diện với hai gương mặt đang bực bội, nàng tỏ vẻ.... Làm chuyện xấu bị người khác bắt tại mặt, thật xấu hổ.

Ở vị trí đối diện, một nam một nữ xụ mặt, trước người còn có một nhóc con.

Tiểu Từ từ mắt to chuyển động, tựa hồ cảm thấy không khí không tốt lắm, hắn nhẹ nhàng nói: “Tình tỷ tỷ, Từ Từ đói bụng”. Hắn đáng thương xoa xoa cái bụng nhỏ, lúc nói lời này liền quay đầu nhìn về phía đại ca cùng đại tỷ.

Đúng là tiểu gia hỏa linh cơ a.

Vân Tình Tình cảm động, vội vàng nắm lấy cơ hội.

“Cái kia, đại ca, đại tỷ, bây giờ không còn sớm, các ngươi có đói bụng không, ta đi nấu cơm nha?” Vân Tình Tình cảm thấy, cái thời điểm xấu hổ này tốt nhất là nên nói sang chuyện khác.

Nàng thật cẩn thận, nghĩ cho tới bây giờ cũng chỉ trong thân phận của một tiểu nha đầu chín tuổi, liền ẩn ẩn lo lắng.

Sẽ không bị đánh chứ?

Ở trong trí nhớ mơ hồ của nàng, tựa hồ, giống như ký ức lúc còn nhỏ đã từng bị đánh, bởi vì cái gì nàng cũng không nhớ rõ, nhưng là tiểu hài tử mà, sao có thể không bướng bỉnh được.

Vấn đề là, tuy rằng hiện giờ nàng chỉ có danh phận là một tiểu hài tử chín tuổi, nhưng thật ra nàng đã là đại cô nương mười chín tuổi, nếu như bị ca ca, tỷ tỷ đánh.... Hình ảnh kia cũng quá đẹp, quả thực nàng không dám nghĩ đến.

“Chúng ta không đói bụng”. Vân Tư Tư xụ mặt.

Vân Vinh Thịnh rất phối hợp hừ một tiếng, tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng lại là một trưởng tử uy nghiêm.

Vân Tư Tư quả thực sắp tức chết rồi.

“Chính ngươi nói, cha mẹ đã nói bao nhiêu lần, rừng già kia có rất nhiều dã thú, ngươi ở bìa rừng chơi còn chưa tính, thế nhưng còn dám đi sâu vào trong rừng, lá gan ngươi lớn rồi có phải không?” Nàng nâng ngón tay lên, muốn điểm vào đầu Vân Tình Tình, kết quả nàng thấy miếng vải bố trên cái trán đã bị dơ, lại càng thêm tức giận.

Một hồi về đến nhà liền phát hiện tiểu muội không có ở nhà, cứ tưởng rằng đứa nhỏ này lại xảy ra chuyện gì. Tỷ đệ hai người ôm theo tiểu Từ Từ kém chút nữa đã đi đến nhị phòng cùng Vân Bảo Sơn và Vân Bối hỏi cho rõ ràng, vẫn là tiểu Từ Từ nhắc nhở bọn họ.

Sủng vật Tiểu Bạch kia cũng không có ở nhà.

Cửa lớn trong nhà và cửa phòng đều khóa, đồ vật quý giá cũng không có bị lấy đi. Tỷ đệ hai người bàn bạc liền biết tiểu muội sợ là đã ra ngoài chơi.

Tìm trong khắp thôn cũng không thấy, hai người liền đoán ra tiểu nha đầu này đã vào núi.



Trong núi a, đó là cái nơi mà người trưởng thành cũng không dám tùy tiện vào, trong núi đều là dã thú, rất nguy hiểm!

Đứa nhỏ này lá gan cũng quá lớn.

“Cha mẹ đã quá nuông chiều muội, muội thật đúng là chỗ nào cũng dám đi. Rừng sâu kia mà một tiểu nha đầu như muội cũng dám đi vào? Muội muốn cho lão lang ăn hay là cho lão hổ ăn đây?”

Vân Tư Tư ngày thường nói chuyện ôn nhu, nhưng hôm nay đã tức giận đến mức nổ tung. Không phải vì cái gì khác, thật sự là muội muội này không để cho người khác bớt lo, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra.... Nàng quả thực không dám nghĩ đến.

“Không có không có. Đại tỷ ta không dám nữa”. Vân Tình Tình thật cẩn thận, “Đại tỷ đừng nóng giận, ta biết sai rồi”. Nàng đáng thương vô cùng mà nhìn đại ca, hy vọng đại ca có thể nói vài lời giúp mình.

“Ngươi hiện tại đã biết sai rồi, ngươi nói xem, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi muốn đại tỷ cùng ta phải làm sao?” Vân Vinh Thịnh cũng sinh khí, nhưng hắn là một nam hài tử, rốt cuộc cũng không thể giống đại tỷ cái gì cũng có thể nói, liền không tán thành mà nhìn muội muội, thấy xiêm y của nàng đã bị xé rách, trên da thịt còn lộ ra không ít vết máu, cũng rất đau lòng.

“Đại tỷ, nếu không thì.... “ Đệ đệ, muội muội là đã quá được nuông chiều, hiện giờ thấy nàng đáng thương như thế, hắn liền không đành lòng.

Vân Tư Tư hừ một tiếng, “Vinh Thịnh ngươi cũng đừng đau lòng nàng, lúc nàng một mình chạy vào núi lớn cũng không có sợ hãi đâu”. Lúc này đau lòng nha đầu thúi này làm cái gì?

Chi chi....

“Đúng là phàm nhân ngu xuẩn, có lão tổ ta, sao nàng có thể bị mấy con dã thú vụng về đó làm bị thương?” Lời này chỉ có Vân Tình Tình nghe được, nàng theo bản năng phản bác Vân Tư Tư, “Ta không phải chỉ có một mình, còn có lão.... Còn có Tiểu Bạch”. Nói đến sau, thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ.

Tiểu Bạch ở trong mắt người nhà, chính là một sủng vật nhỏ.

Quả nhiên, Vân Tư Tư khó thở.

“Vân Tình Tình!”

Vân Tình Tình rụt cổ, không xong rồi, sẽ không thật sự bị đánh chứ?

Trên giường đất, Sở Thần nhìn thấy tỷ đệ Vân Tư Tư liền từ trong trạng thái mơ màng muốn tỉnh lại, kêu lên một tiếng, nâng lên khuôn mặt nhỏ không có chút huyết sắc, đáng thương nói: “Là ta không tốt, liên lụy đến các ngươi, các ngươi đừng trách Tình tỷ tỷ”. Hắn giãy giụa ngồi dậy, cố ý che lại miệng vết thương, không có ai là không mềm lòng, đây lại là một nhà lương thiện.

“Là ta không tốt, là ta không tốt....” Thanh âm Sở Thần mang theo nghẹn ngào, tiểu hài tử mới vài tuổi, vốn có dáng dấp mi thanh mục tú, lúc này lại có bộ dáng đáng thương như vậy, làm người thực đau lòng.

Quả nhiên.



Tư thế của tỷ đệ Vân Tư Tư vừa đối với Vân Tình Tình một bộ “Quyết không tha”, nhưng vừa nhìn thấy Sở Thần bị dọa thành như vậy, hai tỷ đệ liền mềm lòng.

Có tức giận cũng không thể giận chó đánh mèo với người khác a, huống chi đứa nhỏ này còn nhỏ hơn so với Tình Tình, lại bị thương nữa.

“Hài tử ngoan mau nằm xuống”. Vân Tư Tư vội nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi”.

Vân Vinh thịnh trực tiếp đỡ Sở Thần nằm xuống, còn an ủi hắn nói: “Không liên quan đến ngươi, ngươi bị trúng tên, tuy rằng không thương tổn đến xương cốt nhưng cũng đừng lộn xộn, cẩn thận lại thêm bệnh”.

Lại lần nữa lặp lại chuyện đời trước, con ngươi Sở Thần tràn đầy cảm động.

“Cảm ơn đại tỷ, đại ca”. Kiếp trước, lúc hắn rơi xuống vách núi, chính là được Vân gia cứu.... Cả nhà này đều là người tốt bụng a!

Thời gian hai năm, một người ngoài như hắn, vẫn là trong thân thể của một tiểu hài tử choai choai. Nhưng Vân gia chưa bao giờ ghét bỏ hắn, sau này hắn sợ thân phận của mình làm liên lụy đến một nhà chất phát này, nên mới trộm rời khỏi Vân gia....

Đều nói đại tiểu tử ăn nghèo lão tử, Vân gia lúc đó cũng không giàu có, cả một nhà chỉ dựa vào một mình Vân Đại Sơn lên núi săn bắn nuôi cả gia đình, nhưng Vân gia không ghét bỏ hắn, tam tỷ đệ Vân gia còn đối đãi với hắn như thân huynh đệ.

Đúng vậy, kiếp trước, một nhà Vân Đại Sơn chỉ có tam tỷ đệ.

Rất nhiều chuyện, tựa hồ bởi vì lần này hắn trọng sinh trở nên không giống nhau.

Sở Thần rõ ràng nhớ rõ, một nhà Vân Đại Sơn là ở cùng trong thôn với nhị phòng, mà không phải là ở cái chỗ “Nhà ma” đông mương này, tuy rằng sau này vì một ít nguyên nhân mà Vân gia cũng phân gia, nhưng cũng không “Nghèo túng” như lúc này.

Quan trọng nhất chính là!

Vân gia kiếp trước, chưa bao giờ có một người như Vân Tình Tình, Vân gia chỉ có tam tỷ đệ Vân Tư Tư, đáng thương nhất là đôi chân kia của Vân Vinh Hạo, cho dù kiếp trước tay có cầm quyền lớn nhưng chân vẫn không chữa được. Lúc này Sở Thần nhìn đến Từ Từ, tựa hồ nhìn thấy tương lai danh chấn thiên hạ, chỉ tiếc đôi chân hắn....

Sở Thần suy nghĩ có chút loạn, ánh mắt theo bản năng mà dừng ở trên người Vân Tình Tình.

Hắn không hề nhớ lầm, kiếp trước Vân gia thậm chí chưa từng có hài tử chết non nào có tên này.

Như vậy một đời này, là bởi vì bản thân trọng sinh, nên hết thảy đều thay đổi sao?

Hay là, bởi vì duyên cớ của tiểu cô nương trước mắt này nên hắn mới được trọng sinh?

Sở Thần nghĩ không ra.