Chương 47: Ngươi Là Tiên Nữ Sao?

Linh lực bao bọc lấy miệng vết thương, vết thương bị mũi tên bắn nát kia được chưa trị mà tốc tộ mắt thường có thể thấy được.

Vừa mới dẫn khí nhập thể, Vân Tình Tình có chút đánh giá cao bản thân có linh lực đan điền dự trữ, mắt thấy miệng vết thương của Sở Thần đã thu nhỏ lại. Bên kia Vân Tình Tình đột nhiên kêu lên một tiếng, sắc mặt thảm bại.

“Ngu ngốc mau dừng tay, linh lực của ngươi không đủ”. Trong đầu, thanh âm nôn nóng của Tiểu Bạch nổ vang, ngay sau đó, Vân Tình Tình đã bị một đôi móng vuốt nhỏ đá văng.

Toàn thân như là bị rút cạn sức lực, đan điền càng là rỗng tuếch, cái loại cảm giác này, phảng phất như cả người đều không tốt.

Vân Tình Tình ngã xuống đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cảm thấy cả người đều thoát lực.

Sở Thần mơ màng mở to mắt, trong nháy mắt kia, Vân Tình Tình thấy được bên trong con ngươi trắng đen phân minh có một loại nhìn thấu tình đời tang thương cùng.... Một cổ tuyệt vọng không được vứt đi.

“Ta đây là đang ở nơi nào?” Âm thanh Sở Thần nghẹn ngào, mang theo một chút chần chờ.

Ngũ mã phanh thây a, trong nháy mắt kia hắn là thật sự nhìn thấy đầu mình hai nơi. Sao có thể.... Còn sống sao?

Chợt lâm vào hôn mê, lúc tỉnh lại lần đầu gặp mặt cũng có chút mất trí nhớ, hiện tượng này cũng là bình thường.

Vân Tình Tình tuy rằng có cái không hiểu, lại cảm thấy đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, chắc là do sợ hãi đi, liền hảo tâm giải thích: “Ngươi từ trên vách đá rơi xuống, đã bị thương”. Nàng dừng một chút, “Nhà của ngươi ở đâu? Muốn ta đưa ngươi về không?” Đến nỗi đứa nhỏ này làm sao mà bị rơi xuống, lại làm sao bị vũ khí sắc bén như vậy làm bị thương, nàng tựa hồ một chút cũng không quan tâm.

Sở Thần nhìn lại, đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch.

Những ký ức mơ hồ trước đó lập tức nhảy vào trí óc, “Tiên nữ?”

Sở Thần lẩm bẩm, hắn rõ ràng nhớ rõ, lúc trước bị hoàng triều Đại Khôn tính kế, buổi trưa canh ba bị đẩy ra chợ giữa kinh đô ngũ mã phanh thây, hắn hiện tại đây là?

Phía trước mắt như vậy, hắn rõ ràng là thấy được vị tiểu tiên nữ này.

Tiên nữ a....



Sở Thần lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào Vân Tình Tình, như là muốn ở trên người nàng nhìn ra được điều gì.

Chẳng lẽ mình được tiên nữ cứu?

Đầu đột nhiên đau đớn, Sở Thần thống khổ ôm lấy đầu, kết quả dẫn tới bả vai bên trái đau nhứt, ký ức như thủy triều dũng mãnh xông vào đầu óc, Sở Thần đau đến hôn mê.

“Di....”

Tiểu Bạch xoay quanh Sở Thần hai vòng, “Hơi thở người này rất quái lạ. Rõ ràng đã quấn quanh tử khí, nhưng làm sao trên người còn có hơi thở?” Tiểu Bạch lẩm bẩm, lời này cứ như vậy mà tự nhiên vang lên ở trong đầu Vân Tình Tình.

“Hắn là đã chết sao?” Vân Tình Tình cũng hiểu được một chút Vọng Khí chi thuật, nhưng chỉ có thể nhìn ra chung quanh Sở Thần có không ít hắc khí. Đó chính là tử khí đi.

Đan điền co rút đau đớn một trận, Vân Tình Tình ngồi quỳ trên mặt đất kêu lên một tiếng.

“Thật là ngu xuẩn, mau nhanh tu luyện”. Tiểu Bạch tức giận dậm châm, “Ngươi làm sao lại đần như vậy?” Thời điểm xuyên qua khe hở không gian, như thế nào lại không đến đây cùng một đứa thông minh, đệ tử có tư chất cao một chút?

Vân Tình Tình cũng bất chấp biện giải cùng Tiểu Bạch, trực tiếp ngồi dưới đất tu luyện, rất nhanh Vân Tình Tình đã phát hiện một sự thật làm người ngạc nhiên.

“Lão tổ....” Vân Tình Tình đột nhiên mở mắt, con ngươi không che giấu được kinh ngạc cùng kinh hỉ.

Thế nhưng....

Tiểu bạch nghiêng mắt nhìn nàng, “Còn không mau tu luyện, nhìn xem bộ dáng của ngươi đã thành cái quỷ gì rồi? Nhanh đi, ta hộ pháp cho ngươi”. Đồ ngu ngốc này, đừng nói vừa rồi mới dẫn khí nhập thể đã đem đan điền phá hỏng rồi chứ, không xong.

Tiểu Bạch cố ý trợ giúp Vân Tình Tình, chung quanh nồng đậm thiên địa linh lực nhờ hắn hấp dẫn mà đến, rõ ràng là thân thể bị thương nhưng lại không vội hấp thu thiên địa linh lực, ngược lại giúp Vân Tình Tình chữa trị đan điền.

Cái này hiển nhiên chính là một cái lão tổ thần thú “Miệng gao găm nhưng tâm đậu hủ”.