Chương 43: Làm Sao Để Dưỡng Tiểu Tổ Tông Này Đây

Trời tối rồi, Liễu thị còn chưa trở về, khẳng định là ở y quán.

Lão gia tử Vân Bá Nhân rốt cuộc không yên tâm về mấy hài tử, liền nói ở lại một đêm với bọn nhỏ. Hắn sợ một người ở lại sẽ làm người ta nói ra nói vào, nên cũng để cho Cao thị lưu lại.

Vì thế chuyện lên y quán thăm Vân Đại Sơn bị hủy bỏ, lão gia tử hứa hẹn, sáng sớm mai tìm một chiếc xe ở trong thôn, đi qua cùng với Cao thị. Trên thực tế, chính lão gia tử cũng nhớ thương, muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được.

“Ta còn chưa được ở cùng tôn tử, tôn nữ của ta đâu, hôm nay ngươi không nói thì ta cũng sẽ ở lại, ở cái phòng mới này”. Cao thị sẽ không giống lão gia tử Vân Bá Nhân che giấu tâm ý của mình, đây là hài tử nàng hoài thai chín tháng mười ngày mới hạ sinh, làm sao phải che giấu a?

Đương nhiên, trước mặt người ngoài, lão thái thái vẫn cố kỵ Vân Bá Nhân.

Bởi vì đêm nay hai vợ chồng già Vân Bá Nhân muốn ngủ lại chỗ này, VânThủ Sơn cùng Vân Thành Sơn liền mang theo công cụ trở về, sợ đồ vật bên này không đủ dùng, Vân Thành Sơn lại chạy về mang theo một cái chăn đệm qua, rất là chu đáo.

Cũng đừng trách Vân Thành Sơn tuy đã thành thân, nhưng vẫn có thể hưởng thụ đãi ngộ của lão gia tử, tiểu tử này tuy có chút khôn vặt, nhưng thật ra rất biết làm việc, chuyện lấy lòng lão nhân này, ngay cả Vân Thủ Sơn cũng không làm được.

Giường đất phương bắc cũng không có chú trọng nhiều.

Vị trí đầu giường đặt gần lò sưởi, nóng hầm hập, ngủ cũng thoải mái.

Vợ chồng Vân Bá Nhân cố ý lưu lại cùng mấy hài tử, cơ hồ cũng chưa thương lượng cùng Vân Tư Tư và Vân Vinh Thịnh, tỷ đệ hai người tự nhiên đem vị trí thoải mái ở đầu giường trải chăn đệm cho hai vợ chồng già.

Vân Tư Tư tuổi lớn, lại là cô nương gia, liền chủ động ngủ ở vị trí đầu giường bên kia. Vị trí đầu giường này đặt xa lò sưởi có chút không tốt, giường đất lạnh. Cũng may thời tiết mùa này không lạnh, hôm nay cũng đã đốt lửa cả ngày, liền tính là đầu giường đặt xa lò sưởi cũng nóng hầm hập.

Vân Tình Tình là nữ hài tử, tự nhiên muốn ngủ gần đại tỷ, tiểu Từ Từ đặc biệt quấn lấy nàng, muốn dựa gần nàng. Như vậy Vân Vinh Thịnh liền dựa gần ngủ cùng hai vợ chồng Vân Bá Nhân.

Thời điểm trải giường chiếu, Vân Tình Tình phát hiện một chuyện.

Tiểu Bạch làm sao vậy?

Chỉ thấy tiểu gia hỏa toàn thân lông dài, vẻ mặt rõ ràng khó chịu, oán khí kia cách thật xa cũng cảm nhận được.

Đây là làm sao?

Tiểu tổ tông này cũng không thể đắc tội a!

Vân Tình Tình lặng yên hỏi hai câu, kết quả liền nhận thấy tiểu Bạch trợn mắt tức giận.

“Đệ tử Côn Luân, ngươi tính đem lão tử an bài ở đâu? Ân? Tiểu Bạch quen thói ra giọng già nua, chọc đến khóe miệng Vân Tình Tình nhếch lên.

“Ngài là nghĩ ngủ cùng ta sao, vẫn là ngủ cùng tiểu Từ Từ, tùy ngài”. Vân Tình Tình trộm khoa tay múa chân một chút, bất quá hiện tại nàng chỉ là một nữ oa chín tuổi, có thể thấy lão tổ có bao nhiêu lớn. Cứ như vậy liền nghĩ chính mình bá chiếm một giường?

“Ta không cần!”



Trong đầu là tiếng thét chói tai của mỗ lão tổ: “Nam nữ thụ thụ bất thân, lão tổ ta không cần ngủ cùng ngươi!” Nếu ngươi ăn vạ mỗ lão tổ thì làm sao bây giờ?

“Phốc!”.

Tha thứ cho Vân Tình Tình, nàng thật sự không nhịn được.

Một cái cục thịt nhỏ, cùng nàng nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Làm ơn đi, bọn họ chỉ là tiểu nữ oa mới chín tuổi, một cái khác.... Tốt, liền tính là thần thú có thể hóa thành hình người, vấn đề là, cái đó cũng phải đến mấy vạn năm sau đi.

Mấy vạn năm a?

Thứ lỗi cho Vân Tình Tình, nàng thật sự không thể sống đến lúc đó.

“Vậy ngươi và tiểu hài tử ôm nhau ngủ ngon” Vân Tình Tình dần dần nắm được tính tình ngạo kiều của lão tổ, chính là cái tâm tính của tiểu hài tử, nhưng không thể quá nuông chiều.

Quả nhiên lại nghe mỗ lão tổ thét chói tai.

“Đệ tử Côn Luân, ngươi hầu hạ lão tổ như vậy sao? Ngươi đem lão tổ để ở đâu, còn muốn theo đuổi trường sinh đại đạo....”.

Lần đầu tiên Vân Tình Tình phát hiện, vị thần thú hộ phái này rất biết cách nói chuyện.

Ngáp một cái, Vân Tình Tình sờ soạng mang quần áo bỏ ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Mệt mỏi cả ngày, buồn ngủ quá”.

Mỗ lão tổ: “....” Hỗn đản, thật nực cười!

Cũng dám ngủ trước, đây là xem lão tổ ta để ở đâu?

A a a.... Nàng thật sự đã ngủ, nha đầu chết tiệt kia....

Tiểu Từ Từ hôm nay cũng mệt muốn chết rồi, hưng phấn cả một ngày, lúc này mí mắt đánh thẳng vào nhau.

“Ngủ đi, Tiểu Bạch” Tiểu gia hỏa thò tay ra, trong ánh mắt mỗ lão tổ bất tri bất giác hoảng sợ, một phen bị tiểu gia hỏa ôm vào lòng. “Tiểu Bạch ngủ cùng ta”. Thanh âm của tiểu gia hỏa mềm mại, tay nhỏ hung hăng xoa bóp cục thịt nhỏ, nặn ra các loại hình dáng kỳ quái.

Mỗ lão tổ: “....” Thú sinh lại lần nữa tuyệt vọng!

Tiểu Từ Từ không dùng nhiều sức lực, tự nhiên sẽ không làm bị thương Tiểu Bạch, chỉ là bị một tiểu hài tử phàm nhân ôm như vậy, cảm giác này.... Ô ô, nhất định phải bịt miệng đệ tử Côn Luân kia, loại chuyện này nhất định không thể truyền ra ngoài, bằng không sẽ rất mất mặt.

Ục ục....

Tiểu Từ Từ mơ màng ngủ rồi, Tiểu Bạch cũng tìm một tư thế thoải mái nằm trong l*иg ngực tiểu hài tử chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Chỉ là bụng của lão tổ.... Ục ục.... Âm thanh trong đêm chợt vang lên phá lệ rõ ràng.



Ô ô, thật mất mặt.

Mỗ lão tổ cảm thấy chính mình không thể gặp người.

Lại là một trận vang rung trời “Ục ục”, mọi người vừa mới nằm xuống, còn chưa có ngủ sâu giấc.

“Đệ tử Côn Luân!”

Vân Tình Tình vừa mới mơ hồ, trong đầu liền nổ vang một âm thanh, sợ tới mức nàng đột nhiên ngồi dậy.

“Lão tổ có gì phân phó?” Nàng kinh hô ra tiếng, lại quên mất, bình thường bọn họ giao lưu bằng thần thức.

Tiểu Bạch: “....” Đệ tử Côn Luân này thật ngu xuẩn.

“Lão tổ muốn đi nhà xí, ngươi còn không mau tới hầu hạ!” Tiểu Bạch thẹn quá hóa giận, Vân Tình Tình nháy mắt liền thất thần.

Nhà xí?

Hầu hạ như thế nào?

Trong đầu hiện lên các loại hình ảnh không đáng tin cậy, Vân Tình Tình tiếp nhận ánh mắt sáng rực lên của Tiểu Bạch liền hoàn toàn thanh tỉnh.

“Nga nga, đi nhà xí a!” Vân Tình Tình vội phủ lên áo ngoài, liền xuống đất.

Cao thị bên kia liền nói: “Tình Tình, ngươi đứa nhỏ này vừa nói cái gì mà lão tổ?” Đứa nhỏ này chẳng lẽ là phát sốt rồi?

“A đại nãi nãi, là do ta gặp ác mộng”. Vân Tình Tình tự nhiên sẽ không nói thật, vội nói: “Ta đi nhà xí một lát” Duỗi tay liền mang theo cục thịt nhỏ.

Buổi tối, nhà xí chính là ở bên ngoài.

Cao thị không yên tâm, “Ta đi cùng ngươi”. Lại lo lắng hài tử sợ hãi bóng đêm.

Không đợi Vân Tình Tình cự tuyêt, Vân Bá Nhân đã ngăn Cao thị lại. “Ngươi nằm đi, hơn nửa đêm ai biết sẽ có dã thú gì, để ta đi cùng hài tử”.

Chờ đến thời điểm Vân Tình Tình ôm cục thịt nhỏ đến nhà xí, đạm nhiên nói: “Lão tổ đi nhà xí đi”.

Tiểu Bạch cuối đầu nhìn hầm cầu dưới chân, lại nhìn xem đỉnh đầu của Vân Tình Tình, nháy mắt mở to hai mắt ra nhìn, “Vân Tình Tình ngươi là cố ý!”.

Vân Tình Tình: “....” Người không lớn, nga, sai rồi, là thú không lớn, tật xấu cũng không ít.

Ai, trong nhà làm sao dưỡng tiểu tổ tông này đây.