Chương 44: Đại Gia Gia

Một đêm này, đừng nói là Vân Tình Tình ngủ không ngon, ngay cả đại gia hỏa cũng không ngủ được.

Tiểu Bạch là thần thú nhưng có lẽ là không quen với khí hậu ở đây, đi tiểu đêm đến năm sáu lần, mỗi lần đều là lão gia tử Vân Bá Nhân bồi Tình Tình.

Đại gia hỏa không rõ nguyên do, còn tưởng là Vân Tình Tình ăn hỏng bụng rồi, lại thấy trên đầu nàng có vết thương, liền lo sắng sốt ruột không ngủ được.

Tục ngữ nói, hảo hán cũng không chịu nổi ba bội kiếm.

Thần thú cũng không chịu nổi một trận này, trời vừa tờ mờ sáng, Vân Tình ngáp một cái, lặng lẽ hỏi: “Lão tổ, ngươi có khỏe không?”

Mỗ lão tổ: “….” Im lặng là vàng.

Vân Tình Tình lo lắng không thôi.

Lặng lẽ chọc một chút, không nhúc nhích.

Lại chọc một chút, vẫn bất động.

A, sẽ không thật sự hỏng đi.

Lại chọc….

“Ngươi đủ chưa?” Trong đầu vang lên một âm thanh tức giận, mang theo một tia xấu hổ và giận dữ, “Đệ tử Côn Luân, lần sau ngươi phải cấp đồ ăn sạch sẽ cho lão tổ”. Đáng chết, nhiều năm như vậy cũng chưa từng bị hư bụng?

Vân Tình Tình: “….” Còn trách ta? Nàng yếu ớt nói: “Lão tổ, người khác cũng đâu có bị gì”. Ngài tự xưng là thần thú mà lại yếu ớt như vậy.

Mỗ lão tổ: “….” Thân thể mệt, tâm càng mệt!

Vân Tình Tình tổng kết một chút, lão tổ này chỉ là thần thú, có thể là không quen với khí hậu.

Cũng may loại tình huống này qua ngày hôm sau uống chút nước liền tốt.

Rốt cuộc là thần thú, năng lực khôi phục cũng không quá tốt.



Thời điểm ăn cơm sáng, nhìn thấy Tiểu Bạch ăn mạnh như vậy, Vân Tình Tình thật sự lo lắng sẽ bị hắn giày vò một trận.

“Vật nhỏ này còn có thể ăn a”. Cao thị bưng bát cơm, nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của Tiểu Bạch, cũng không cảm thấy lãng phí lương thực. Nhưng lão gia tử Vân Bá Nhân nói một câu: “Có thể ăn là phúc, thứ này lớn lên cũng kỳ lạ, ta nhìn không ra là cái gì, Tình Tình tìm được ở đâu vậy?”

Vân Tình Tình: “….” Chỗ nào tìm được, ta mà nói ra sẽ hù chết lão nhân gia ngài.

“Nga, chính là hắn tự tìm tới cửa” Vân Tình Tình không định nhiều lời, liền nói: “Đại gia gia, khi nào các người đi y quán?” Lúc trước ở y quán, Hoàng thị đã bôi thuốc cho nàng, nhưng thật ra cũng không cần.

“Một lát liền đi, cơm nước xong ta sẽ đi tìm xe”. Nói xong, lão gia tử Vân Bá Nhân liền buông chén cháo xuống, “Ta ăn no rồi, giờ sẽ đi hỏi trong thôn xem có ai đi trấn trên không”.

Không có họp chợ, người đi trấn trên cũng không nhiều, nếu thật sự không có ai đi, lão nhân bọn họ, còn có mấy hài tử chắc phải cầu người. Việc này ở trong thôn, không phải ai há miệng ra cũng có thể cầu được, nhưng lão gia tử Vân Bá Nhân là người trượng nghĩa, thanh danh ở trong thôn rất tốt, cùng ai cầu một tiếng cũng sẽ được.

Cao thị lại để ý, “Ngươi sao chỉ ăn có mỗi chén cháo thế?” Hai vợ chồng ở cả đời, những chi tiết nhỏ cũng rất quen thuộc. Lão gia tử hôm nay ăn quá ít, Cao thị lo lắng. “Có chỗ nào không thoải mái sao?” Thời điểm tuổi trẻ, lão gia tử cũng là một thợ săn lợi hại, liền tính là hiện giờ mỗi ngày đều đánh quyền, ngẫu hứng mang con cháu lên núi săn thú, cũng săn được không ít.

Vân Bá Nhân liền xua tay, “Không có việc gì, ta chỉ là thiếu ngủ, có chút mơ hồ” Lão gia tử liền xuống đất mang giày, kết quả thân mình bị lay động một chút.

“Ai nha, lão nhân” Cao thị hoảng sợ, vội buông chén đũa, Vân Vinh Thịnh bên kia tay mắt lanh lẹ liền đỡ Vân Bá Nhân. “Đại gia gia, người làm sao vậy?” Lão nhân tuổi tác đã lớn, tuyệt đối đừng có chuyện gì a.

Vân Tình Tình và Vân Tư Tư cũng là một mặt lo lắng, trong nhà không có bàn ăn, hai tỷ muội không ngừng đem chậu cơm đẩy ra, dọn ra một chỗ trống.

Vân Vinh Thịnh liền muốn đỡ lão gia tử Vân Bá Nhân nằm xuống, lão gia tử lại xua tay.

“Ai nha, đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là thình lình đổi chỗ, nên ngủ không yên giấc thôi”. Lão gia tử hiếu thắng, ngoài miệng nói như vậy, liền đứng lên “Không có chuyện gì, các ngươi ăn đi”.

Kết quả chính là lại lung lay một chút, liền đặt mông ngồi lại trên giường.

Lần này không cần thuyết phục đại gia hỏa, lão gia tử cũng không kiên trì. “Già rồi, già rồi a”. Vân Bá Nhân ở kia nhắc mãi, tựa như có chút thương tâm.

“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cậy mạnh?” Cao thị quở trách ngoài miệng, nhưng bên trong lại rất quan tâm Vân Bá Nhân. “Ngươi đây là làm sao? Hôm qua còn rất có tinh thần, làm sao mà buổi tối lại không ngủ được thế?”

Hắt xì!



Vân Bá Nhân hắt xì một cái, Vân Tình Tình liền đưa khăn qua.

“Đây là bị cảm lạnh” Cao thị thở dài, dường như là đã biết như vậy.

Vân Vinh Thịnh cũng lo lắng.

“Khẳng định là do phòng ở này quá ẩm, vừa mới xây xong chưa được hong khô, nên đại gia gia mới bị cảm lạnh”. Tiểu hài tử cảm thấy thật có lỗi, lão gia tử đã nhiều tuổi, chẳng may có chuyện gì….

“Ta ở đây ngủ không ngon, không có chuyện gì, chỉ là cái hắt xì thôi”. Vân Bá Nhân còn cậy mạnh, “Liền ngủ một lát là tốt rồi, ta biết thân thể của ta, không có việc gì lớn”. Lão gia tử còn muốn đi trấn trên, liền nói: “Ta vào thôn tìm xe, các ngươi ăn cơm trước đi, ta không có việc gì, đừng lo lắng quá”.

“Đại gia gia người mau nằm xuống đi, việc tìm xe này không vội, để Vinh Thịnh đi đi”. Mặt Vân Tư Tư cũng tràn đầy lo lắng, “Khẳng định hôm qua rất mệt”. Tiểu cô nương cũng mang vẻ mặt xin lỗi.

“Khẳng định là do xây nhà cho chúng ta mệt muốn chết rồi”. Nếu lão gia tử mà có chuyện gì, thì tỷ đệ bọn họ phải làm sao a?

Vẻ mặt của mấy tỷ đệ đầy lo lắng, ngay cả tiểu Từ Từ cũng không ăn cơm, ba ba nhìn. Tiểu Bạch tựa hồ cũng bị cảm xúc này ảnh hưởng, cũng không ăn.

Hai vợ chồng già vừa thấy cảnh này, liền sợ bọn nhỏ hiểu lầm.

Vân Bá Nhân liền nói: “Không có chuyện gì, không phải chỉ là thay đổi thời tiết thôi sao, cũng chỉ hắt xì một cái, hôm qua ta cũng không có làm gì, sao mệt được?. Hắn cũng không có yếu ớt như vậy.

Cao thị do dự một chút, vẫn là nói: “Khẳng định là do buổi tối hôm kia bị lạnh, nửa đêm trong núi cũng lạnh, ta đã nói ngươi mặc áo bông da dê rồi, ngươi cứ cố chấp, nhìn xem, không phải bị cảm lạnh rồi sao”. Lão thái thái hối hận, liền tính là ép buộc hắn, cũng phải bắt hắn mặc áo vào. Lớn tuổi như vậy, lỡ có chuyện gì thì nàng phải làm sao a.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta làm sao mà bị cảm lạnh a”. Tựa hồ không nghĩ là Vân Bá Nhân cố chấp như vậy, Vân Bá Nhân có chút không kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, để ta đi nhìn xem có xe hay không”. Rõ ràng là lão gia tử đang mượn cớ rời đi.

Vân Tình Tình cùng đại tỷ nhà mình liếc nhìn nhau.

“Đại nãi nãi, đại gia gia làm sao nửa đêm lại tới đây?” Trực giác cho biết chuyện này có liên quan đến nhà mình.

Vân Bá Nhân liếc Cao thị một cái, có chút oán trách.

Chuyện tới mức này, Cao thị cũng không gạt: “Còn không phải đại gia gia không yên tâm các ngươi sao, phòng ở kia khắp nơi đều lọt gió, hắn ban đêm lo lắng…. Một đêm không ngủ, tuổi lớn như vậy, bị đông lạnh cả đêm, làm sao mà không bị cảm lạnh được.

Tỷ đệ Vân Tư Tư không nghĩ còn có chuyện này, cảm động đến mức vành mắt đều đỏ. Tiểu tử Vân Vinh Thịnh lập tức ra cửa nói: “Ta đi tìm xe”. Vừa lúc mang nhân gia đi y quán nhìn một chút.