Chương 42: Vân Gia Có Gia Pháp

Bởi vì một cái nồi mà gây ra vấn đề, vốn dĩ bầu không khí đang náo nhiệt, huyên náo đến loạn.

Vân Tình Tình hết thảy đều xem ở trong mắt, yên lặng thở dài.

“Đệ tử Côn Luân, có phải cảm thấy không thú vị không?”

Trong đầu Vân Tình Tình vang lên giọng nói có vẻ tang thương. Vốn đang có vài phần cảm xúc, nháy mắt liền tan hết.

“Ta cảm thấy....” Vân Tình Tình nghĩ nghĩ, “Đây có thể nói là một văn tiền làm khó trang hảo hán đi, không đúng, nói như vậy cũng không đúng, kỳ thật, bất quá là tâm tư của mọi người thôi”.

“Còn không phải nháo vì bạc?” Tiểu Bạch nói một câu trúng đích, mang theo vài phần khinh thường. “Đệ tử Côn Luân, vẫn nên cùng ta tu luyện đi, ta kiểm tra tư chất của ngươi rồi, tuy rằng linh căn ngũ hành cân bằng, nhưng thân thể này thì có tư chất kém một chút”.

Vân Tình Tình: “....” Còn tưởng rằng ngươi nói “Nhưng” thì sẽ có điều hay.

Đời trước tư chất đã đủ kém cỏi, ở cái nơi linh khí sung túc kia mà chỉ Luyện Khí kỳ ba tầng, huống chi chỗ này.... Vân Tình Tình đột nhiên nghĩ, nếu không nàng vẫn nên thành thật ở đây thành thân sinh con đi.

“Nhìn ngươi không có một chút tiền đồ!” Tiểu Bạch trợn trắng mắt, trong đầu Vân Tình Tình vang lên thanh âm non nớt như ông cụ non “Ta biết ngươi chưa lấy tâm ra, bằng không làm sao ở Côn Luân bao nhiêu năm trời vẫn là một con gà Luyện khí kỳ ba tầng?”

Vân Tình Tình: “....” Có thể đừng chọc vào vết thương của ta được không?

Lại nói ngươi là lão tổ, cũng đừng tùy hứng như thế chứ?

Ta là linh căn ngũ hành yếu nhất, lại có tư chất đặc biệt kém, ta đã rất nỗ lực, nhưng chỉ Luyện Khí kỳ ba tầng, cũng không thể trách ta a”. Nhắc tới chuyện đời trước, Vân Tình Tình thật sự vô ngữ. Nàng đã rất nỗ lực, không nghĩ rằng kết cục vẫn là bị đuổi đi.

“Cho nên ta mới nói ngươi đần, không có chí tiến thủ” Thật là Tiểu Bạch đã quen thói lão tổ, liền trào phúng “Tư chất kém còn không biết nỗ lực, loại người như ngươi mới không cứu nổi”.

Vân Tình Tình: “....”

Kỳ thật, lời này cũng rất có đạo lý.

Vân Tình Tình không nhớ rõ đã nghe lời này ở đâu, đại ý là cái dạng này, “Xuất thân là sợi cỏ, nhận nhiều áp lực hơn so với người khác, một số thời khắc, nghĩ trong đầu, cũng chỉ có thể liều mạng”. Kiếp trước, nàng cũng không có liều mạng tu luyện, kết quả vẫn không đạt được như ý.

Vân Tình Tình trầm mặt, Tiểu Bạch lại cảm thấy kỳ quái.



Không phải là đệ tử Côn Luân bị đả kích rồi chứ?

Ai nha, sẽ không yếu ớt như vậy đâu!

Trước mắt, hắn chỉ có thể giao tiếp cùng đệ tử Côn Luân, lỡ con gà yếu ớt này bị mình tàn nhẫn đả kích, thì tu luyện phải làm sao bây giờ?

Không được, không được, thời gian kia sẽ trôi qua nhàm chán chết mất.

“Kỳ thât, ngươi cũng không cần quá nản lòng, tuy rằng tư chất ngươi kém một chút, nguyên nhân chỉ là do thân thể này, lại nói trước kia ngươi đã từng tu luyện qua, kinh nghiệm cũng đã có, ta còn có thể giúp ngươi tẩy tủy, hiệu quả khẳng định không kém”.

Tiểu Bạch cảm thấy, mình là lão tổ, hẳn là nên dỗ đệ tử Côn Luân một chút.

Quả nhiên, tâm tư Vân Tình Tình xoay chuyển.

Nếu có thể, có ai không muốn theo đuổi trường sinh đại đạo đâu?

Kiếp trước đã nhìn quen sinh tử của phàm nhân, tan hợp vui buồn, nghĩ đến nhân sinh bất quá chỉ vài thập niên, ba bốn mươi tuổi đã làm lão thái, kỳ thật cũng rất đáng sợ.

“Lão tổ, ngươi có biện pháp gì tốt?” Vân Tình Tình không có phát hiện, xưng hô, thần thái gì đó có chút nịnh nọt.

Khóe miệng Tiểu Bạch giật giật, lông dài trên người run lên một chút.

Ha ha, đệ tử Côn Luân muốn làm thật sao....

Bên kia Vân Tình Tình cật lực lấy lòng lão tổ, hy vọng lão tổ có biện pháp tẩy tủy, bên kia Vân Vinh Thịnh còn đang cự tuyệt cái nồi lớn.

“Ta biết đại gia gia và đại nãi nãi có ý tốt, ta cũng không xem các người là người ngoài, chỉ là ta cảm thấy, chỉ cứu cấp chứ không cứu nghèo, nhà của chúng ta bây giờ, không thể việc gì cũng trông cậy vào các người”.

Nói nửa ngày, miệng của tiểu tử này cũng trôi chảy hơn, ngược lại nói ra cũng rất có đạo lý. “Đây không phải là nhà ta đã phân ra sao, nếu có thiếu cái gì, khẳng định còn phải phiền đến đại gia gia và đại nãi nãi”.

Vân Vinh Thịnh cũng không ngốc, ý của Vân Thủ Sơn hắn cũng minh bạch, càng không thể để đại phòng chỉ vì một cái nồi mà tranh cãi, vậy chẳng phải là do nhà bọn họ không hiểu chuyện sao.



Đừng nhìn Vân Vinh Thịnh còn nhỏ, nhưng hành xử cũng có vài phần khí độ.

“Ngươi đứa nhỏ này, nói nhiều như vậy, không phải là xem chúng ta là người ngoài sao”. Mắt Cao thị đỏ lên, lôi kéo tay Vân Tư Tư, “Chúng ta là người ngoài sao, chúng ta chính là cha mẹ thân sinh của cha ngươi, nếu không phải....” Cao thị nghĩ đến chuyện năm đó, liền nhịn không được rớt nước mắt.

“Lão nhân, ta muốn đi xem Vân Đại Sơn. Hài tử kia còn nhỏ như vậy, chân bị gãy khẳng định rất đau. Không được, ta phải làm đồ ăn cho hắn, hài tử vì khó chịu chắc chắn vẫn chưa ăn gì, không chừng lúc này đang nhịn đâu”.

Rốt cuộc là cục thịt trên người mình mà ra, Cao thị đối với hài tử này, tình cảm khá phong phú.

Lão thái thái rớt nước mắt.

Vân Tư Tư nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, cũng rớt nước mắt theo.

Vân Bá Nhân thở ngắn than dài, “Đây là muốn nháo cái gì a, hôm nay phòng ở đã làm xong, chân của Đại Sơn cũng được trị tốt, xem nương các ngươi kìa, sao lại khóc nữa rồi”. Nói như vậy, nhưng mắt của lão gia tử cũng đã phiếm hồng.

Vân Thành Sơn từ trước đến nay là người biết nhìn việc.

“Nương, đừng khóc, nếu Đại Sơn ca nhìn thấy được, cũng sẽ rất đau lòng”. Vân Thành Sơn khuyên, “Không phải chỉ vì một cái nồi thôi sao, đều không phải người ngoài, ai có thể xem thành người xa lạ”.

Vân Thành Sơn há miệng thở dốc, thầm nghĩ: “Bắt ta tặng đồ vật cho ngươi há có thể không đau lòng”. Theo bản năng, hắn thấy đại phòng Vân gia cũng giống như mình.

Đương nhiên, Vân Thành Sơn cũng biết, mình vừa mới làm cha nương không cao hứng, hiện tại hắn sẽ không ngốc đem lời trong lòng nói ra.

Vân Thành Sơn lại khuyên Vân Vinh Thịnh, “Vinh Thịnh tiểu từ này sao lại quật cường như vậy, còn không phải chỉ là một cái nồi thôi sao, các ngươi cứ dùng trước đi, chúng ta để không cũng vậy thôi”.

Vân Vinh Thịnh còn muốn nói cái gì, VânThành Sơn lại nói; “Cùng lắm thì coi như cho các ngươi mượn, khi nào các ngươi mua cái mới rồi trả cho chúng ta là được”.

Vân Bá Nhân nhíu mày: “Liền cho các ngươi, ta là trưởng bối, lời trưởng bối nói không có đạo lý Vinh Thịnh ngươi không nghe, gia pháp Vân gia có thể dạy ngươi nhớ kỹ”.

Một lời không hợp liền đánh người, lão gia tử hôm nay cũng thật nóng tính.

Vân Vinh Thịnh: “....” Tốt, nghĩ cho cái mông nhỏ, hắn vẫn là nên thuận theo.

Vân gia này, bất quá cũng chỉ là hộ nông dân, thế nhưng còn có từ đường, còn có gia pháp này đó. Rốt cuộc còn có điều gì mà mình không biết nữa?