Chương 41: Một Cái Nồi Gây Nên Tranh Chấp

Tiễn vị khách nhân cuối cùng, nhìn nhà mới đã thu thập xong, lão gia tử Vân Bá Nhân cười tận đáy lòng.

“Đại gia hỏa đều tốt bụng, đem hết thảy thu thập nhanh chóng, nếu là người nhà, bất quá cũng không làm được như vậy đâu”. Vinh Thịnh a, về sau ngươi phải nhớ kỹ các thúc bá đó.

Lão gia tử Vân Bá Nhân chính là người như vậy, thích một đám người vây quanh, thích kiểu náo nhiệt này. Hắn cảm thấy người Vân gia nhân nghĩa, nhiều năm ở trong thôn tích góp được không ít cơ duyên tốt.

Vân Vinh Thịnh cũng thật sự cảm kích đại gia hỏa.

“Ta đã biết đại gia gia” Thời điểm khó khăn nhất nhà bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà, nếu không phải có đại gia hỏa giúp đỡ, thì huynh muội bọn họ hiện tại đã ngủ ở đầu đường.

Nhà ở mới này, tràn đầy hơi ẩm.

Cũng may giường đất đã có từ trước, tuy rằng sửa chữa lại một chút, nhưng cũng không có động gì nhiều, đốt lửa nửa ngày cũng đã ấm.

Vân Tư Tư tay chân cần mẫn thu dọn sạch sẽ nhà ở, cái nồi to kia cũng là do Vân Bá Nhân mang đến lúc sáng sớm, nàng vội nói: “Đại gia gia, cái nồi này chúng ta dùng xong rồi, người mang về đi”. Tuy rằng nhà bọn họ rất cần cái nồi to, nhưng cái nồi này không thể chiếm tiện nghi, không thể để lại.

Cao thị vừa nghe liền xụ mặt, “Ngươi đứa nhỏ này, còn khách khí với chúng ta. Bệ bếp các ngươi cái gì cũng không có, vừa lúc để cái nồi này cho các ngươi dùng” Đứa nhỏ này, cùng bọn họ quá xa lạ.

Vân Vinh Thịnh liếc mắt nhìn tỷ tỷ một cái, nói: “Đại nãi nãi, chúng ta không thể lấy cái nồi này”. Thứ này rất quý.

Cao thị cố ý xụ mặt, “Vinh Thịnh, ngươi cũng nói như vậy, xem chúng ta là người ngoài sao? Nếu nhà các ngươi có cái nồi này thì ta cũng không nói gì, ta thấy, chỉ có một cái nồi nhỏ, làm sao nấu cơm được, cả một nhà các ngươi làm sao chỉ có thể trông cậy vào một cái nồi nhỏ như thế?” Lão thái thái điểm đầu Vân Vinh Thịnh một cái, “Đừng tưởng là ta không biết trong đầu tiểu hài tử ngươi đang nghĩ gì. Đều là người một nhà, dùng một cái nồi thì ai có thể nói gì?”

Khuôn mặt Vân Vinh Thịnh đỏ lên.



“Đại nãi nãi, ta không phải có ý đó, chính là, chính là….”. Hắn tìm nửa ngày cũng không ra từ, sợ nói không rõ ràng, làm vợ chồng già càng thương tâm. Trên thực tế hắn cũng rõ ràng, đây là gia gia, nãi nãi ruột thịt của hắn, không nên xa lạ như vậy, nhưng một nhà đại phòng cũng không ít người đâu.

Vân Thành Sơn xưa nay biết làm người, hắn nhìn ra hai bên cần cái bậc thang, liền nói ngay: “Còn không phải chỉ một cái nồi thôi sao, đây không phải là nhà các ngươi đang khó khăn sao, bằng không cũng không thể lấy cái nồi cũ này. Cha nương ta đã cho, các ngươi cứ để lại đi, cũng không phải đồ vật gì quý trọng. Đúng không cha, nương?”

Về sau Vân Đại Sơn hết bệnh, nhiều ít thêm cái chảo còn sợ không có sao?

Vân Bá Sơn liền gật đầu, hắn thấy đây chỉ là chút chuyện vặt, tức phụ ở đây, nên để nàng lo liệu.

Cao thị cực kỳ vừa lòng với tiểu nhi tử này, nhi tử nhà mình đều tốt, nhìn nhi tử nói chuyện đúng tâm ý. Chỉ là mệnh đứa nhỏ ày không được tốt.

“Thành Sơn nói rất đúng, chúng ta cũng không có việc gì, không phải cái này các ngươi cũng cần dùng đến sao” Đứa nhỏ này làm sao mà giống cha nương hắn quá vậy.

Vân Vinh Thịnh cũng không biết cự tuyệt như thế nào, chỉ là nói: “Chúng ta đã nhận một cái lu do đại gia gia đưa tới rồi, không thể nhận thêm cái nồi này nữa” Trong nhà cần nhiều đồ vật, không thể đều dựa vào nhân gia, hiện tại bọn họ có chút khó khăn, nhưng cũng không thể mãi trông cậy vào người khác.

“Ngươi đứa nhỏ này” Cao thị làm bộ tức giận.

Bên kia Vân Thủ Sơn liền cười hòa giải.

“Nương, ta thấy Vinh Thịnh cũng là hài tử hiếu thắng, đứa nhỏ này rất có chí hướng a”. Vân Thủ Sơn chính là biết nói chuyện, trước nói ra mục đích của mình, sau liền đem Vân Vinh Thịnh khen một hồi.

“Đứa nhỏ này về sau khẳng định có tiền đồ, ta xem, so với Đại Sơn đệ về sau còn lợi hại hơn. Cha nương cũng đừng làm khó hài tử, hài tử hiếu thắng, không nhận chính là không nghĩ chiếm đồ của chúng ta. Lại nói cái nồi này cũng không phải mới gì, cũng đừng ép đưa đến. Lúc Đại Sơn về sẽ mua cái mới tốt hơn, còn không phải sẽ chướng mắt đồ vật này sao”.

Một cái nồi cũng không phải rẻ, trước mắt trong nhà không dùng đến, nhưng trong nhà người cũng nhiều a, về sau bọn nhỏ thành thân, thứ này sẽ không đủ dùng. Làm sao phải cho người khác a?



Đồ vật của đại phòng, Vân Thủ Sơn đều để mắt, về sau nhà bọn hắn một đám người, Vân Thành Sơn có tâm tư gì đừng nghĩ hắn không biết, còn không phải là lấy lòng để nhân gia cho hắn tái giá sao, nghĩ cũng thật đẹp. Tuổi đã lớn, cũng là cha của hai hài tử, hắn còn muốn cưới vợ? Cái kia cũng tiêu không ít bạc? Về sau lại thêm hai đứa nhỏ, tiêu dùng trong nhà cũng nhiều hơn, thế nhưng đồ vật kia đều là của đại phòng bọn họ, nhà mình còn có hài tử, mấy đứa nhỏ này đã lớn, cũng đã đến tuổi thành thân.

Là người, thì đều có tâm tư.

Khi còn nhỏ, có lẽ còn nhớ rõ huynh đệ tình thâm. Nhưng khi trưởng thành, cả nhà mình có nhiều người, tâm tư liền dành cho gia đình nhà mình.

Không thể nói ai đúng ai sai, chỉ cần là người, có ai không có tâm tư đâu? Có ai là ngoại lệ đâu?

“Cái gì gọi là chiếm của chúng ta” Lão gia tử Vân Bá Nhân há có thể không biết tâm tư của nhi tử mình, vừa nghe lời này liền không vui “Đại Sơn là người ngoài sao? Vinh Thịnh là người ngoài sao? Cái gì gọi là chiếm, lão đại ngươi nói cho rõ ràng”.

Đừng tưởng rằng hắn không biết ý tứ của nhi tử, còn không phải là lòng dạ hẹp hòi sao. Hôm nay chính mình mang cái lu nước lại đây, hắn liền âm dương quái khí, lúc này nói như vậy, còn không phải là không để mặt mũi cho hai vợ chồng già bọn họ sao?

Vân Thủ Sơn vừa nghe liền nóng nảy.

“Cha, ta đã nói gì? Ta đây không phải là thấy Vinh Thịnh không vui sao?” Vân Thủ Sơn vội vàng biện minh, “Ta cũng là có ý tốt, ta đây là vì ai, sao có thể oán trách ta?”

“Chúng ta còn chưa có già đến mức chỉ trông cậy vào các ngươi đâu, đừng làm ta mất mặt”. Vân Bá Nhân vừa nghe hắn nói như vậy liền giận sôi máu. “Ngươi đừng cả ngày giống tức phụ của ngươi, cái gì cũng nhớ thương tới, ngươi có ý gì ta đều rõ, ta còn chưa có hồ đồ đâu”. Mỗi ngày, ở cùng đàn bà giảo hoạt, liền biết nhớ thương tới mấy cái lợi ích nhỏ kia, đúng là sợ không đủ mất mặt.

Lão gia tử nghẹn muốn chết.

Hắn thấy, mấy đứa con này, vẫn là Vân Đại Sơn hợp với tâm ý hắn. Đáng tiếc, đứa con trai này ra ngoài làm con thừa tự quá sớm. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nên nghe lời tức phụ, liền cho lão nhị tái giá, thì cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.