Chương 40: Đều Có Tâm Tư

Đại gia hỏa đều mệt muốn chết rồi, bởi vậy cũng không có khách khí, thùng khoai tây lớn đều mang ra ngoài, hơn nữa giữa trưa đã có một nồi lớn thịt hầm đậu hũ, trong miệng còn vương vị ngọt của bánh đường, miễn bàn có bao nhiêu mỹ vị.

Rất nhanh, đồ ăn liền thấy đáy.

Bên kia, Vân Thành Sơn cầm một cái bánh đường, cười hì hì nói: “Nương ta làm bánh đường rất ngon…. Ha ha còn ai ăn nữa không? Còn một cái bánh cuối cùng, không ai ăn thì ta ăn tiếp đây”.

Bánh đường rất quý hiếm, rất nhanh đã bị các đại gia hỏa càn quét hết.

Trong nháy mắt âm thanh bén nhọn vang lên trong đầu: “Đệ tử Côn Luân ngu ngốc, lão tổ muốn cái bánh đường kia, ngươi nhanh lấy đi!” Thật là ngu xuẩn.

Vân Tình Tình: “…..”

Ngay thời điểm Vân Thành Sơn sắp ăn cái bánh cuối cùng, Vân Tình Tình liền với tay qua, một phen đoạt đi cái bánh đường.

“Thành Sơn thúc, tiểu Bạch nhà ta ăn chưa no”. Nói lên một câu đúng lý hợp tình.

Vân Thành Sơn: “….” Tiểu Bạch nhà ngươi là cái quỷ gì?

Bị mọi ngươi nhìn chằm chằm, Vân Tình Tình tỏ vẻ ngây thơ.

“Tiểu tổ tông, ăn bánh đường!” Cung kính đem bánh đường đưa cho lão tổ, Vân Tình Tình cảm thấy mình có thêm một tổ tông.

Chi chi….

Mỗ tổ tông không hề tự giác, vui tươi hớn hở nhận bánh đường, hai ba ngụm liền nuốt vào bụng.

Hừ hừ, không thấy nhiều người đang nhìn chằm chằm sao, lão tổ không ăn nhanh, thì đã bị tiểu hài tử các ngươi đoạt đi rồi.

Mọi người: “….”

Tiểu Từ Từ đang ngồi cạnh Tiểu Bạch, thấy một đám người nhìn chằm chằm vào hắn. Tròng mắt tiểu gia hỏa chuyển động, cũng bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn hết cái bánh, một trương bánh đường lớn, rất nhanh liền hết. Nhìn bộ dáng của hắn, dường như sợ người khác đoạt mất.

Mọi người: “….”

Bên kia, tiểu Từ Từ đắc ý toét cái miệng nhỏ, gương mặt còn dính vụn bánh, giống như con mèo nhỏ.

Cách đó, Tiểu Bạch ôm cái bụng nhỏ tròn xeo, bộ dáng lười biếng.



Vân Tình Tình khóe miệng giật giật.

Đúng thật là hai đứa nhỏ.

Tiểu hài tử sao, cho dù làm chuyện gì cũng sẽ được tha thứ, huống chi là chuyện vài cái bánh.

Chỉ là, Vân Thành Sơn nhìn tay mình trống trơn, lại nhìn tiểu động vật lông xù bên kia đang xoa cái bụng, “Đó là cái gì?” Một trương bánh đường lớn như vậy, một người trưởng thành ăn hai trương đã no, vật nhỏ kia là cái thứ gì?

Không phải nói bạc trị chân cũng không có sao, lại còn mang bánh đường cho…. Lại nói kia là cái thứ gì?

“Đây là….” Vân Tình Tình vò đầu a, muốn nàng phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói đây là tổ tông nhà chúng ta?

“Đây là Tiểu Bạch nhà ta, ta phải nuôi dưỡng hắn” Ân, đúng là như vậy, chính là nuôi dưỡng.

Chi, chi….

Mỗ lão tổ khó chịu rầm rì hai tiếng, cũng không có nói cái gì.

Vân Tình Tình liền nhẹ nhàng thở ra.

Vân Thành Sơn xem như minh bạch, “Nhà các ngươi thế nhưng còn nuôi động vật, đã vậy còn cấp bánh đường cho hắn?” Ăn một lần hai trương bánh, “Người còn ăn không đủ, các ngươi thật đúng là, hắc!”

Thật đúng là quá lãng phí.

Vân Tình Tình thầm nghĩ: “Liền tính là ta không ăn, cũng không thể bỏ đói vị tổ tông kia a”. Lời này lại không thể nói ra.

Đang lúc nàng do dự, Vân Tư Tư đi tới, đem bánh đường của mình đưa cho Vân Thành Sơn.

“Thành Sơn thúc, bánh đường này ta chưa có ăn đâu, ta không đói bụng, thúc ăn đi”. Nhân gia lại đây hỗ trợ làm việc, cũng không thể để nhân gia chịu đói. Tiểu muội đang dưỡng cái gì, nàng nhìn thấy, bộ lông dài thật ngoan ngoãn, liền cảm thấy muội muội cùng đệ đệ nuôi vật này cũng tốt.

Nữ hài tử đối với loài sinh vật mềm mại này đều không có sức chống cự.

“Ta cũng không khách sáo đâu” Vân Thành Sơn liền cười, đúng thật là nâng tay lên.

“Vân Thành Sơn!” Lão gia tử Vân Bá Nhân xụ mặt hừ một tiếng, “Trương bánh đường này ta cũng chưa có ăn đâu, nếu ngươi chưa no thì ăn bánh của ta đi” Hắn thấy tiểu tử kia đã ăn ba cái bánh đường, thế mà còn muốn ăn?

Đồ ăn của chất nữ mà cũng muốn, thật là không biết xấu hổ!

Ngay trước mặt mọi người lão gia tử Vân Bá Nhân không còn mặt mũi, lại trừng hắn hận sắt không thành thép.



Vân Thành Sơn biết mình đã làm lão gia tử mất hứng, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, liền ngượng ngùng cười: “Cái kia, ta đây không phải là đùa với Tư Tư sao, ta thế nhưng là người lớn, còn có thể thật sự ăn bánh của hài tử sao, lại nói ta cũng không thiếu chút bánh này….” Thanh âm nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát im lặng.

Vân Bá Nhân ở đó tức giận, đồ hỗn trướng, ngươi còn muốn ăn nhiều? Đứa con trai kỳ cục nhất này, ngày thường để hắn lười biếng dùng chút mánh lới khi làm việc, mỗi ngày nói nhiều hơn so với người khác.

Lão gia tử nghĩ đến đứa con này, âm thầm thở dài một tiếng.

Hài tử cũng rất khổ, ngần ấy năm nuôi con cũng là làm khó hắn.

Ai, con của mình có ai không đau lòng đâu, vừa nghĩ thế, lão gia tử liền thấy mình đối xử với nhi tử quá hà khắc. Ngày bình thường trong nhà cũng không có bạch diện nướng áp chảo, cũng không trách hài tử thèm ăn.

“Ta còn có một cái bánh, ngươi tới lấy ăn đi” Lão gia tử Vân Bá Nhân nhẹ giọng nói với nhi tử.

Vân Thành Sơn người này quả thật cũng có ưu điểm.

“Ta đây sao có thể ăn của cha chứ, cha còn chưa có ăn no, ta thấy trong nồi còn có đậu hũ, ta xới một chén cho cha”. Ở phương diện lấy lòng này, có lẽ Vân Thủ Sơn giỏi hơn một chút, mà Vân Thành Sơn thì có chút khôn khéo, được sủng ái cũng là có duyên cớ.

Vân Bá Nhân biết tiểu tử này là sợ mình tức giận, liền cười mắng một câu: “Ta ăn no rồi, nhiều người như vậy cũng đã ăn đủ”. Thật sự là tức giận với hắn không nổi mà.

Vân Thành Sơn cợt nhả, đều đã là cha của hai đứa nhỏ, nhưng cứ như là tiểu hài tử.

“Biết biết, trước tiên là để cha ta ăn đã”. Nói xong liền xới thêm một chén đậu hũ đưa tới.

Nhi tử hiếu thuận, Vân Bá Nhân thật sự nhận cái chén, ăn hai miếng, liền phát hiện phía dưới đầu hủ toàn là thịt hầm, trong lòng tức khắc a….

Tiểu nhi tử, vẫn là tri kỷ nhất.

Lão gia tử cũng không hé răng, chỉ liếc nhi tử một cái thật sâu, liền vùi đầu ăn cơm. Chỉ là khóe miệng nhếch lên một chút, người sáng suốt đều nhìn ra được.

Vân Thành Sơn cười đắc ý.

Nói sao thì lão gia tử vẫn là làm chủ trong nhà, hắn muốn tái giá, không hầu hạ tốt cha nương chẳng phải là sẽ rất khó sao.

Vân Tình Tình đem hết thảy nhìn thấy, liền cảm thấy Thành Sơn thúc kỳ thật cũng là một người thú vị. Tuy rằng có tâm tư, nhưng lại là hài tử bị chiều hư, tâm nhãn kỳ thật không xấu.

Lão đại Vân Thủ Sơn bộn rộn trong đám người, cũng để ý đến động tĩnh bên này. Hắn thấy một màn như vậy, ánh mắt nặng nề, nụ cười trên mặt tựa hồ phai nhạt vài phần.

Bọn nhỏ đều lớn, nhà cũng lớn… Đều có nhiều tâm tư.