Chương 39: Đều Thích Ăn Bánh Đường

Vân Thành Sơn là người khôn khéo, càng là loại gặp người nói tiếng người, gặp quỷ... Haha, tóm lại là người có EQ cao.

“Ai nha, đầu Tình Tình là bị đυ.ng vỡ nha, còn đau không? Để đại bá nhìn xem, hài tử ngoan, thật đáng thương, cô nương mọi nhà, ai....”.

Vân Thủ Sơn lôi kéo Vân Tình Tình than ngắn thở dài, tựa hồ Vân Tình Tình bị thương, đại bá phụ như hắn cũng đau lòng không kém.

“Hài tử tốt biết bao, ngươi nói xem, mặt mũi bị thương thế kia, cuộc sống sau này phải làm sao? Ai, cũng là mạng người lớn. Nhắc tới Bảo Sơn và Bối Bối, tuổi tác cũng không nhỏ, làm sao lại làm ra chuyện này a”.

Tựa hồ cảm thấy mình nói lỡ lời, hắn vội ngậm miệng, lấy ra một cái bánh đường đưa cho Vân Tình Tình.

“Hài tử ngoan, nhanh ăn đi, đều mệt muốn chết rồi”. Lại nhịn không được nói “Tục ngữ nói đúng, đại nạn không chết về sau tất có phúc, Tình Tình chúng ta, vừa nhìn đã thấy có phúc khí, về sau đại bá phụ còn phải trông cậy vào Tình Tình nhà chúng ta đó, đến lúc đó Tình Tình phát đạt rồi, cũng không được quên đại bá phụ này a”.

Lời này nói rất hay, thực tế cũng không thấy hắn tới đây phụ giúp gì, hôm qua đi y quán chăm sóc cho Vân Đại Sơn, cũng là vì nhận lệnh của lão gia tử Vân Bá Nhân. Nhưng thời điểm Liễu thị mang Vân Tình Tình đến y quán, một cái chạm mặt cũng không có liền rời lặng lẽ trốn đi.

Sáng nay Vân Tình Tình đến y quán cũng không thấy người đại bá này, còn tưởng hắn là người thẹn thùng, hôm nay mới biết được, đại bá phụ này, so với Thành Sơn thúc còn khôn khéo hơn.

Chậc chậc, đại phòng lại có thêm một người khôn khéo.

“Cảm ơn đại bá phụ”. Lần đầu tiên Vân Tình Tình thấy Vân Thủ Sơn, chỉ cảm thấy đại bá phụ đặc biệt biết nói chuyện, nói rất êm tai, nhưng cụ thể về sau ở chung như thế nào, cái này lại khó nói.

“Ai nha, khách khí cái gì, đều là người một nhà, một bút còn có thể viết ra hai văn tự sao? Lời này, Vân Thủ Sơn đặc biệt nói đúng trọng tâm: “Ta và cha ngươi chính là thân huynh đệ, cùng một cha nương.... Hài tử ngoan, về sau có chuyện gì liền nói với bá phụ, ta chính là đại bá phụ ruột thịt của ngươi”.

Người Vân gia hoặc ít hoặc nhiều vài năm qua cũng đọc được ít văn thư, Vân Thủ Sơn lại là người biết nói chuyện, lời này làm người khác thấy thoải mái. Cũng không biết như thế nào, Vân Tình Tình nghe những lời này, cảm thấy cả người đều không dễ chịu.

Vân Tình Tình “Ha ha” cười, thoạt nhìn có chút ngốc.

Tiểu Từ Từ ôm Tiểu Bạch ngồi cách đó không xa, cục thịt nhỏ trong lòng không an phận vặn vẹo một cái, tìm một tư thế thoải mái nằm bò ra. Chính mỗ lão tổ cũng không phát hiện, bất quá chỉ mới nửa ngày ngắn ngủn, hắn thế nhưng lại thấy “Biết thỏa mãn thì sẽ thấy hạnh phúc”.

Trước kia ở Côn Luân, hắn là lão tổ cao cao tại thượng, trên dưới phái Côn Luân, cao có chưởng môn, thấp có đệ tử tạp dịch bình thường, có ai thấy hắn mà không cung kính, hắn chỉ cần yêu cầu tu luyện cái gì, không cần chính mình mở miệng, liền có người vội vàng dâng lên. Chỉ cần hắn liếc mắt nhìn thứ gì, liền có người hầu hạ đưa tới trước mặt.



Thời gian này.... Chậc châc, hiện tại nghĩ tới, thật đúng là sống mơ mơ màng màng a.

Nhưng lúc này nhìn thấy sinh hoạt bình thường của phàm nhân, Tiểu Bạch cũng cảm thấy thật thú vị. Thú sinh mấy ngàn năm như hắn đều tu luyện đơn điệu, lần đầu tiên thấy tình cảnh này, áp xuống rất nhiều lòng hiếu kỳ.

Tiểu Bạch cảm thấy, tính thích ứng của mình rất mạnh.

“Đại huynh đệ vất vả, đều vì Vân gia chúng ta a, Đại Sơn đệ khẳng định sẽ không quên các thúc bá, đều nhờ các thúc bá giúp đỡ, chúng ta mới có thể được như hôm nay”.

“Đạo lý này, ở cùng một thôn, khẳng định sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng tình nghĩa của đại gia hỏa chúng ta không dám quên, đây đều là vì đệ đệ đáng thương của ta”.

“Vinh Thịnh, mau tới đây, ngươi là trưởng tử, mau cảm ơn các thúc bá đã giúp đỡ đi”.

Vân Thủ Sơn bận rộn trong đám người, như cá gặp nước.

Vân Tình Tình thấy hắn như vậy, liền rùng mình một cái.

Di, một thân nổi hết da gà.

Nhìn nhìn lại đại ca mình khuôn mặt nhỏ gắt gao, Vân Tình Tình nhịn không được cười, đại bá phụ như vậy, sợ là đại ca nhà mình có chút ăn không tiêu đi.

Vân Thủ Sơn bên kia nhất nhất chào hỏi cùng đại gia hỏa, là người đặc biệt dễ tán gẫu, nhìn ra được là người có duyên không tồi. Lúc này nhàn rỗi, liền vòng đến trước mặt tiểu Từ Từ.

“Từ Từ, ăn bánh đường không? Hắn cầm một cái bánh đường đưa cho tiểu gia hỏa, lại hỏi: “Có phải đại bá phụ rất tốt hay không? Tiểu Từ Từ có thích đại bá phụ không?”

Lời này, ở trong miệng một nam nhân trung niên nói ra, cứ cảm thấy có chút quái quái.

Tiểu Từ Từ chớp to mắt, nhìn thoáng qua Tình Tình cách đó không xa đang nhìn chằm chằm chỗ này, đột nhiên nói: “Ta còn muốn có một trương bánh đường”. Thanh âm thanh thúy vang lên.

Vân Thủ Sơn sửng sốt, liền nói: “Tiểu Từ Từ có thể ăn a, ăn được là có phúc, đại bá phụ liền lấy cho ngươi, tiểu Từ Từ chúng ta ăn nhiều mới mau lớn”. Đúng là lấy thêm cho hắn một cái nữa.

Tiểu gia hỏa liền đem cái bánh kia đưa cho Tiểu Bạch, hắn cũng mặc kệ Tiểu Bạch có lấy được hay không, ngược lại chính mình nhận lấy bánh mà Vân Thủ Sơn đưa cho.



“Tiểu Từ Từ có thấy thích đại bá phụ không?” Vân Thủ Sơn tiếp tục trêu chọc hắn.

Vừa lúc Cao thị được Vân Tư Tư đỡ ra từ trong phòng, miệng còn liên tiếp nói: “Rất tốt, rất tốt, ít nhiều gì cũng có các thúc bá hỗ trợ a”. Lão thái thái nói lời cảm tạ, thoạt nhìn rất chân thành.

Tiểu Từ Từ cười tủm tỉm nói: “Ta thích đại nãi nãi nhất”.

Vân Thủ Sơn: “.....” Đứa nhỏ này, là cố ý, nhất định là cố ý.

Bên kia Cao thị tâm tình hôm nay rất tốt, nghe vậy liền cười nói: “Ta cũng rất thích tiểu Từ Từ a, đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn”. Lão thái thái muốn tiến lại ôm tiểu gia hỏa.

“Đại nãi nãi ăn bánh đường” Tiểu Từ Từ cười tủm tỉm, đôi mắt to đen láy chuyển động, nhìn rất linh hoạt.

“Tốt, tốt, Từ Từ chúng ta là hiếu thuận nhất” Làm cho Cao thị vui mừng, tiểu tôn tử này chính là tri kỷ.

Bên kia Tiểu Bạch chân ngắn ngủn đứng thẳng, dùng hai chi trước ôm miếng bánh lớn, muốn phết đất. Bất quá hắn ăn nhanh, một cái bánh đường thật mau đã vào bụng, cái miệng nhỏ liếʍ liếʍ còn chưa đã thèm.

Chi chi.

Vân Tình Tình hiện tại nghe thấy âm thanh này liền có chút đau đầu.

“Lão tổ, ngài có gì phân phó?” Nàng theo thói quen xin chỉ thị trong đầu.

“Ân, đệ tử Côn Luân, ngươi thật không tồi!” Mỗ lão tổ lại bắt đầu lừa người, ngữ điệu tang thương kia nói đến là đến.

Vân Tình Tình: “....” Lão tổ, cái giọng điệu kia của ngươi đặc biệt giống giang hồ bịp bợm chuyên lừa người ngươi có biết không?

“Bánh đường kia, lão tổ thấy thấy còn có thể ăn nữa”. Mỗ lão tổ vẫn duy trì phong thái cao lãnh.

Vân Tình Tình đầu đầy hắc tuyến: “Có thể nói chuyện bình thường được không?”