Chương 32: Ganh Đua

Thời điểm Vân Bối về đến nhà, Vương thị đang chuẩn bị ăn cơm.

“Hai huynh muội các ngươi lại đi đâu, tới giờ cơm cũng không biết trở về?” Bởi vì cả nhà Vân Đại Sơn đã dọn ra ngoài, Vương thị cảm thấy trong nhà ít đi phiền toái, đặc biệt đem thịt hầm rau khô, khó có được trong nhà ăn bữa ngon. “Trong nhà hầm thịt, đang chờ hai ngươi, nhìn xem cha ngươi đã đói rồi”.

Vân Trọng Nhân đang nằm ngửa trên giường đất, lúc này chậm rì rì ngồi dậy, “Đã bao lâu rồi trong nhà không ăn món mặn, hôm nay thật vất vả mới có thịt ăn, di, nhị ca ngươi đâu?”

Ở nhị phòng Vân gia, rốt cuộc vẫn là Đại Sơn mang danh trưởng tử, cho nên cũng chỉ có Vân Bối không coi ai ra gì kêu Bảo Sơn là “Đại ca”.

Vân Bối thật ra không nghĩ nhiều, sốt ruột hoảng hốt tiến đến bàn, “Trong nhà hầm thịt a?” Nàng gấp không chờ nổi đi lấy đôi đũa, kết quả vừa nhìn chỉ thấy trong nồi có linh tinh mấy khối thịt khô cằn, tức khắc đem miệng dẩu lên cao.

“Đây là ăn cái gì nha? Một nhà vướng víu kia đã dọn đi, sao không thể ăn chút gì tốt?” Bộp một tiếng bỏ đũa xuống, Vân Bối thấy tâm tình chẳng ra làm sao, lập tức không cao hứng.

Một nhà Vân Đại Sơn kia đều bị đuổi ra khỏi nhà, một nhà hắn ở cái nơi thâm sơn cùng cốc còn có thể được ăn uống tốt, nhà bọn họ tích góp bạc nhiều năm như vậy, sao còn không bằng một nhà người què kia.

Tưởng tượng đến cái này Vân Bối liền không cao hứng.

Cả ngày toàn nghĩ cấp tiền cho đại ca Vân Bảo Sơn cưới vợ, cứ làm như nàng không phải người trong nhà này.

Đều cùng chui ra từ một bụng nương, dựa vào cái gì a?

“Nương, trong nhà có thể ăn tốt một chút được không, cả ngày chỉ ăn thứ đồ nát, có còn để cho người ta sống không đây?” Vân Bối một bụng hỏa khí, không kiên nể liền phát tiết.

Cảm giác tồn tại của Vân Trọng Nhân ở nhị phòng rất thấp, nghe vậy liền nói: “Trong nhà này ăn còn không tốt sao?, Hôm nay nương ngươi cố ý hầm thịt, ngươi cũng không nhìn xem, trong thôn có nhà ai không phải lễ tết mà vẫn được ăn thịt?” Nha đầu này, chính là quỷ chết thèm.

Vân Trọng Nhân tương đối chiều khuê nữ, mặc dù đáy lòng hắn đau lòng nhi tử nhiều hơn, nhưng dù sao cũng cảm thấy khuê nữ mới là tri kỷ.

Liền dụ dỗ nói: “Biết nha đầu ngươi thích ăn thịt, cố ý hầm thịt cho ngươi, nhanh ăn đi, đừng chọc nương ngươi không cao hứng” Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho nữ nhi, ý bảo Vân Bối hiểu chuyện một chút, tức phụ không dễ nói chuyện đâu.



Hôm nay Vân Bối phá lệ khó chịu: “Nhà khác có thể so sánh với nhà chúng ta sao? Trong thôn có ai không biết nhà ta trôi qua tốt, nương còn ra mười lăm lượng bạc để cưới tức phụ cho đại ca, sao có thể không cho ta ăn chút đồ tốt chứ?” Vân Bối không buông tha, “Nhà Vân Đại Sơn kia buổi trưa còn có thể hầm thịt ăn, sao chúng ta không thể ăn ngon một chút?” Rốt cuộc vẫn nói ra, Vân Bối chính là vì cái này mới không cao hứng.

Vương thị vốn tưởng rằng nhi tử bảo bối ở phía sau, đứng ở cửa nhìn xung quanh, lúc này nghe Vân Bối nói, liền cười nhạo một tiếng.

“Bọn họ sao có thể hầm thịt ăn, nằm mơ đi”.

Lúc phân gia ngay cả một chút lương thực nàng cũng không cho, Liễu thị cho rằng mình khôn khéo, thu thập một đống đồ rách nát.

Hừ, lúc này không có lương thực, không có phòng ở, cũng không có bạc, một nhà bọn họ chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống, đến lúc đó còn không phải dựa vào đại phòng tiếp tế để sống? Hừ, đại phòng chính là cha mẹ thân sinh, nhị phòng bọn họ nuôi nhiều năm như vậy, giờ cũng nên đến lượt đại phòng nuôi rồi.

“Bối Bối ngươi cũng đừng không biết đủ, nhà chúng ta ăn thế này cũng xem là tốt rồi, ngươi nhìn mùa này xem, không ngày mùa, cũng không làm việc. Ngươi còn không biết đủ, để ta xem tương lai ngươi có thể gả cho cái dạng người gì”. Vương thị đối đãi với hai đứa con cũng có chút khác biệt. Khuê nữa sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, chính là người ngoài. Nhi tử mới là người thân của mình, sau này còn phải dưỡng lão mình, nên đối xử tự nhiên không giống nhau.

“Bối Bối, sao nhị ca ngươi còn chưa trở về? Không phải các ngươi ra ngoài cùng nhau sao?" Vương thị sốt ruột, lại sợ khuê nữ ăn vụng, liền cảnh cáo nói: “Nhị ca ngươi còn chưa trở về đâu, ngươi phải có quy củ, không được ăn trước”.

Trong nhà người khác đều là trưởng bối ăn cơm trước, ở nhị phòng Vân gia, lại là Vân Bảo Sơn về mới có thể ăn. Trên bốn mươi tuổi đầu mới có một nhi tử, có thể thấy mức độ chiều chuộng của Vương thị tới cỡ nào.

Này cũng quá bất công!

Vân Bối nhịn không được, “Nhà ta có thể so với nhà người khác sao?”, lại nói đến nhà Vân Đại Sơn. “Bên kia hầm một nồi thịt to, đại bá phụ đều ở bên đó ăn thịt, ta và đại ca đều đi qua, không chừng đã ở bên đó ăn thịt, ai thèm chút đồ nát này chứ”. Nghĩ đến khắp núi đều là mùi thịt, Vân Bối liền nuốt nước bọt.

Vân Trọng Nhân sửng sốt một chút, “Nhà lão đại hầm thịt ăn?” Hắn nhìn về phía tức phụ nhà mình, “Sao? Ngươi trộm đưa bạc cho tức phụ lão đại?”

“Ta đây là gặp quỷ đi”. Còn có thể cho bọn hắn bạc? Cứ như đó là thân nhi tử của nàng vậy.

Vương thị đột nhiên dâng lên một cổ tức giận. “Bọn họ còn có thể ăn thịt? Bọn hắn làm thế nào trôi qua thời gian này được?”



Vương thị tuyết đối sẽ không thừa nhận, thời điểm nghe được một nhà Vân Đại Sơn không giống trong tưởng tượng của nàng trôi qua nghèo túng, tự nhiên dâng lên một cổ hỏa khí.

Vân Bối liền cười lạnh, “Làm sao bọn họ không thể ăn thịt? Kia chính là một nồi thịt to, ta cách thật xa cũng nghe thấy. Không tin nương liền đi xem đi”.

Vương thị thật đúng là không tin.

‘Nhà bọn họ có cái gì? Đại tẩu ngươi có bao nhiêu đồ cưới, ta cũng không tin đại ca ngươi lấy ra, bọn hắn nào có dư tiền để ăn thịt”. Giật xuống cái tạp dề, Vương thị liền đi ra ngoài.

“Đều ăn cơm đi, ngươi ra ngoài làm gì?”, Vân Trọng Nhân liền hỏi, nhưng cũng không nhúc nhích.

“Ta đi xem Bảo Sơn một chút, không để bọn hắn khi dễ nhi tử ta”. Vương thị mạnh miệng, nàng chính là không tin, làm sao nhà Vân Đại Sơn có dư tiền để ăn thịt.

Vân Trọng Nhân không quản được Vương thị, trên thực tế, năm đó thời điểm Vương thị không sinh được con, hắn liền động tâm muốn tái giá, lúc ấy đại ca nguyện ý cho bạc, dù sao cũng sợ hắn tuyệt hậu.

Thế nhưng về sau nhận Đại Sơn làm nhi tử thừa tự, hắn cũng gạt bỏ tâm tư này.

Sau này Vương thị đột nhiên sinh một đôi long phượng thai, việc này mười dặm tám thôn khó có.... Dần dần không biết bắt đầu từ khi nào, hắn ở trong cái nhà này càng ngày càng không có quyền lên tiếng.

Vân Trọng Nhân chính là không biết, năm đó hắn muốn tái giá, đã làm Vương thị thương tâm, đã sớm không còn xem trọng hắn.

“Vậy chúng ta ăn cơm trước”. Vân Trọng Nhân có chút sợ Vương thị, liền cố ý nói một tiếng.

Vương thị mắt vừa nhìn ra sân, liền mắng một câu: “Ăn, ăn, ăn, ngươi một ngày chỉ biết tới ăn”.

Vân Trọng Nhân tựa hồ sớm đã thành thói quen, liền “Ai” một tiếng, người trong nhà chưa đầy đủ, hắn cũng không dám động đũa.

Ngược lại Vân Bối hô một tiếng: “Nương người nhớ mang thịt trở về!”