Chương 31: Sao Các Ngươi Có Thể Trôi Qua Tốt Như Thế

Thần thú hộ phái Côn Luân, lão mỗ thành công hóa thân làm Tiểu Bạch nhà Vân gia, lúc này đang vui sướиɠ ăn cơm.

Tiểu Từ Từ đang ngồi trên một tảng đá lớn, khác với hắn vẫn đang đứng trên một khối đệm mềm, cắm đầu vào bát ăn cơm.

Đã rất lâu rồi không có ăn đồ ăn ngon như vậy.

Ở Côn Luân, hắn là lão tổ đã tu luyện một ngàn năm, sớm có thể tích cốc, cho dù là ngẫu nhiên cũng sẽ ăn những món tràn đầy linh khí, mặc dù hương vị cũng tốt, nhưng chỉ có một vị, làm sao có thể so với món ăn do nhân gian tỉ mỉ nấu ra.

Thật sự là ăn quá ngon.

Một chén cơm tiểu Từ Từ vừa mới ăn một lát, bên này Tiểu Bạch chỉ cần vài ngụm đã ăn xong.

“Chi, chi….”

Tiểu Bạch phát ra tiếng kêu chói tai, bên kia Vân Tình Tình vừa mới bưng chén cơm lên liền nghe được thanh âm như ông cụ non, “Đệ tử Côn Luân, ta muốn ăn nữa”.

Vân Tình Tình: “…..” Lão tổ ngươi là thùng cơm sao?

Nhìn một chút thấy đã cố ý cho Tiểu Bạch cái chén lớn, nhìn lại Từ Từ vừa mới ăn được vài miếng đồ ăn, mặc dù đã sớm đoán được khẩu vị của lão tổ có chút lớn, nhưng không nghĩ tới lại lớn đến mức này.

Thân thể nhỏ như vậy, xác định sẽ không căng trướng lên sao?

“Vân Tình Tình, lão tổ còn đói bụng” Tiểu Bạch trừng đôi mắt tròn xoe, lấy móng vuốt nhỏ gõ gõ bát cơm.

Đáng chết, linh lực quá yếu, bằng không lão tổ vừa mở miệng thì mỹ vị nhiều ít cũng sẽ tự động đến.

“Đến rồi đây” Vân Tình Tình vừa mới xới một chén đồ ăn lớn, chủ động mang đến cho Tiểu Bạch, nàng nghi hoặc nói: “Đồ ăn này không có linh lực, ngươi ăn nhiều như vậy có tác dụng gì?” Xác định sẽ không căng hỏng sao?

Mỗ lão tổ kiêu ngạo hừ một tiếng, “Ai cần ngươi lo!” Vùi đầu tiếp tục ăn.

Tiểu Từ Từ tuổi còn nhỏ, dùng đũa chưa tốt, làm cho người dính đầy hạt cơm, Vân Tình Tình vội lấy khăn lau sạch người hắn, “Đệ ăn chậm một chút, không ai tranh với đệ đâu”. Tiểu gia hỏa này đã bao lâu không được ăn thịt, nhìn cả một miệng đều nhét đầy.

Tiểu Từ Từ quai hàm phồng lên, nuốt xuống một ngụm đồ ăn mới đột nhiên nói: “Tình tỷ tỷ, linh lực là gì?” Hắn vừa mới nghe thấy.

“Hài tử này chân cẳng không ra sao, nhưng thính lực thật tốt”.

Nghe thấy Tiểu Bạch “Chi, chi” kêu, phá lệ thấy thú vị, hắn để chén cơm xuống, xoa xoa người Tiểu Bạch, còn ngây thơ nói: “Tiểu Bạch ăn nhiều thịt, cả người đầy thịt”.

Trong nháy mắt, mỗ lão tổ thấy cảm động. Đi vào dị giới xa lạ này, không có nồng đậm linh khí, mất đi linh lực, nếu nói hắn không cảm thấy mất mát thì đó là giả. Không nghĩ tới, ở cái nông gia bình thường này, còn có người quan tâm hắn như vậy.



Ngao…. Thật cảm động.

Nhưng mà ngay sau đó, lời của tiểu Từ Từ làm hắn nháy mắt muốn rớt xuống đáy.

“Thịt nhiều như vậy, tết sẽ hầm thịt ăn”. Tiểu Từ Từ chu ra cái miệng nhỏ, một ngụm nước miếng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Mỗ lão tổ: “….” Tiểu hài tử gì đó quả nhiên là đáng ghét.

Hừ hừ!

Ta là lão tổ, sẽ không chấp nhặt cùng hài tử.

Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Tiểu Từ Từ cũng không biết, bởi vì hắn là người thường, nên không biết thần thú nào đó có ác ý trả thù.

Vân Tình Tình cảm thấy thú vị, nàng đột nhiên cảm thấy, kỳ thật trong nhà nuôi một con sủng vật cũng rất tốt.

Đông mương bên này, mùi hương của đồ ăn phiêu ra thật xa, làm cho huynh muội nơi nào đó nhíu mày thật sâu.

Một người nói: “Thời điểm phân gia, chúng ta cũng không cho bọn họ lương thực, làm sao bây giờ bọn họ lại có lương thực?”

Vân Bảo Sơn bộ dáng lớn lên giống người nhà, đừng thấy cùng Vân Bối là song bào thai, nhưng lại có một gương mặt tuấn tú, phá lệ hấp dẫn người”.

Mặc dù Vân Bối cùng Bảo Sơn là song bào thai nhưng lớn lên lại bất đồng.

Bộ dáng tiểu nha đầu cực gì giống nương nàng là Vương thị, đuôi mắt xếch, xương gò má cao, một khuôn mặt trái xoan vốn dĩ đang rất đẹp, nhưng nhìn tổng thể lại là một vẻ khắc nghiệt, liền không phải người hiền lành, vừa nhìn là biết một cô nương lợi hại.

“Bọn họ đây là ăn thứ tốt gì, Sao mùi hương lại thơm như vậy? Vân Bối bén nhọn nói: “Trong nhà đều không có gì ăn, còn muốn xây nhà, khẳng định là đại bá tiếp tế cho bọn họ, dù gì cũng là nhi tử thân sinh” Lời nói mang mùi chua.

Vân Bảo Sơn nghĩ, cũng đúng.

“Đại bá chính là chuẩn bị nhận lại nhi tử?” Vân Bảo Sơn nhíu mày.

Trong ấn tượng của hắn, đại phòng chính là nuôi không nổi đại ca, mới đưa nhi tử cho nhị phòng bọn họ nuôi dưỡng, cả nhà đại ca kia chính là một đám quỷ hút máu, muốn đem tài sản của hắn đều đoạt đi.

Lời này, đương nhiên không phải do hắn tự nghĩ, đây là Vương thị nhiều năm giáo huấn hai đứa nhỏ , thế cho nên huynh muội bọn họ đối với đại ca không thân cận.

Tựa hồ nữ hài tử trưởng thành sớm hơn so với nam hài tử, đừng nhìn Vân Bảo Sơn mười lăm tuổi, lại là huynh trưởng, nhưng phương diện nào đó sẽ không bằng Vân Bối.

“Nhận về cái gì? Trên gia phả đã viết, hắn vẫn là trưởng tử nhị phòng”. Nhắc tới chuyện này Vân Bối liền không vui “Muốn nói đem người què kia cho đại phòng, nhị phòng chúng ta không thiếu nhi tử, không phải có đại ca ngươi đó sao. Cha ta chính là không nỡ đổi, nếu không liền cùng đại bá nói, đại bá còn có thể không đồng ý sao?”



Vân Bảo Sơn cười nhạo nói: “Chứng từ cũng viết rõ ràng, nhị phòng chúng ta cùng bọn họ không có quan hệ”.

Vân Bối nghĩ, cũng đúng.

Hai huynh muội đứng ở lưng chừng núi lẩm bẩm, một trận gió thổi tới, mang theo mùi đồ ăn nồng đậm, hai huynh muội không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng.

Quá thơm!

Đây là thịt hầm a!

Tuy rằng người tam phòng Vân gia trôi qua không tệ, nhưng cũng là tương đối. Gia đình nhà nông, bất quá ngày tết cũng có thể mua thịt ăn. Liền tính là lễ tết cũng chỉ có thể mua một cân thịt để ăn mà thôi.

Môi Vân Bối nhấp nháy, tựa hồ lần gần nhất ăn thịt đã là hai tháng trước, nhoáng cái đã mấy tháng trôi qua?

Vốn dĩ nhà thợ săn sẽ không thiếu thịt để ăn, nhưng giai đoạn trước cha nương lo thu xếp chuyện hôn nhân đại sự cho bọn hắn, đại ca lên núi săn bắn được con mồi cũng không lưu lại một con, đều lấy bán đi, cứ nghĩ tích cóp nhiều tiền để ca ca cưới được tức phụ tốt, không nghĩ lại làm khổ cả nhà.

Nghĩ như thế Vân Bối có chút ghen ghét.

Cả nhà cứ hướng tới đại ca nàng, nhưng rõ ràng nàng cùng đại ca là song bào thai, nhưng nương đã nói, nếu nàng thành thân nhiều nhất là cấp ba lượng bạc làm của hồi môn, nhiều hơn cũng không có.

Thế nhưng đại ca thì sao?

Nương chính là muốn bỏ ra mười lăm lượng bạc làm sính lễ.

Càng nghĩ càng tức, lại nhìn xuống núi, cả một nhà nghèo rớt mồng tơi khí thế náo nhiệt ngất trời, Vân Bối liền giận sôi máu.

“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn, xem các ngươi ngày mai có uống gió Tây Bắc không”. Nàng cũng không biết là đang tức giận ai, hừ một tiếng, dậm chân bỏ đi.

Vân Bảo Sơn không thèm để ý chút nào.

Muội muội của hắn ngay từ nhỏ tính tình đã lớn như vậy rồi.

Mùi hương càng lúc càng bay khắp triền núi, Vân Bảo Sơn thở sâu, tròng mắt chuyển động.

Kỳ thật, liền tính là đại ca đã phân gia, cũng không phải là đại ca ruột thịt của hắn.

Nếu huynh đệ ghé nhà đại ca ăn bữa cơm, chắc cũng không việc gì a.

Trong viện dưới sườn núi, Tiểu Bạch vùi đầu ăn cơm nhưng như là có cảm giác, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về một phương hướng, mắt to híp lại.