Chương 33: Chúng Sinh Trong Nhà Ngoài Ngõ

Vân Bảo Sơn hợp lại tay áo nghênh ngang đi vào tiểu viện rách nát, liền tiến thẳng đến nồi to thịt hầm ở trong viện.

“Đây là hầm cái gì ngon a, ta đi từ xa đã nghe hương thơm rồi”. Hắn cũng không xem mình là người ngoài, trực tiếp phân phó nói: “Tư Tư mau lấy cho tiểu thúc cái chén, ta còn chưa ăn cơm đâu”. Nhìn đến khối thịt heo trong nồi kia, nước miếng hắn đều muốn chảy ra rồi.

Một chuyến này tới cũng thật đáng, hắn chống đỡ một chút liền xong.

“Tiểu thúc thúc làm sao lại tới đây?” Vân Tư Tư nhìn thấy trong nồi còn lại hơn phân nửa thịt hầm, liền có chút do dự.

Cũng không phải là nàng không nỡ cho Vân Bảo Sơn ăn, nhưng đồ ăn còn ít, ban đêm còn phải ăn, mặt khác nàng đang chuẩn bị xào một ít đậu hũ khô Đông Bắc, dù sao đồ ăn cũng không tệ.

Như vậy liền xong cơm chiều.

Vân Bảo Sơn chỉ có một mình thật ra cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng trong lòng ai mà không có một cái cân?

Người một nhà bọn họ làm sao bị đuổi đi? Hơn nữa, bị đuổi ra ở nhà hoang này trong đêm.... Một chút lương thực cũng không cho bọn họ, hiện giờ thấy bọn họ ăn ngon, lại đến đây ăn cơm, đây là xem bọn họ là cái gì?

Trong lòng tiểu nha đầu hiểu rõ.

“Tiểu thúc thúc, ngươi là tới giúp chúng ta xây nhà sao? Không cần ngươi động tay, đại gia gia đã tìm thúc thúc cùng các đại bá đến đây hỗ trợ, chúng ta nhân thủ đã đủ dùng”. Nàng biết Vân Bảo Sơn không có khả năng làm việc, liền có ý nói một chút. Đồ ăn này là ta làm cho người làm việc ăn, cũng không phải chuẩn bị cho ngươi.

Nếu đổi lại là người trong lòng có tính toán, nhiều hương thân ở đây xem như vậy, sẽ nhiệt tình chào hỏi Bảo Sơn, để hắn ăn bữa cơm no rồi tranh thủ tiễn hắn, không chừng còn có thể lưu lại thanh danh tốt.

Nhìn Vân Tư Tư nhu nhược, nhưng thực ra lại là một cô nương quật cường.

Nghĩ đến chuyện nhà mình bị đuổi khỏi nhà, tiểu nha đầu trong lòng tức giận.

“Nãi nãi ta khẳng định đã làm cơm xong rồi, tiểu thúc nhanh về nhà đi, đừng để cho gia gia cùng nãi nãi sốt ruột chờ”. Lời này nói ra, cùng với trực tiếp đuổi người không có gì khác nhau.

Đáng tiếc, Vân Bảo Sơn căn bản không nghĩ được nhiều như vậy.



Có lẽ, hắn nghĩ cũng không sao cả.

Vốn chính là ở nhà được nuông chiều mà lớn lên. Ở nhị phòng Vân gia, hắn muốn cái gì là có cái đó. Trong mắt hắn, hết thảy đều là hiển nhiên.

“Ta có thể làm gì a? Ta sẽ không xây nhà”. Bảo Sơn không chút để ý đến những ánh mắt kỳ quái xung quanh “Ta chính là ngửi thấy mùi thịt nên mới lại đây ăn cơm”.

Vân Bảo Sơn cũng không ngốc, ánh mắt đề phòng kia của Vân Tư Tư, hắn xem một chút đã hiểu.

“Sao lại nói thế? Tư Tư, ta không phải là tiểu thúc ngươi sao? Ăn ở nhà ngươi một bữa cơm cũng không được sao?” Hắn và Vân Tư Tư cùng tuổi, khi còn nhỏ mọi người đều không hiểu chuyện lắm, ai để ý đến bối phận đâu. Đánh nhau, cãi nhau đó là thường xuyên.

Sau trưởng thành mới biết bối phận cao cũng có chỗ tốt, cho nên ở trước mặt Vân Tư Tư, Vân Bảo Sơn thích nhất là lấy thân phận trưởng bối để áp người, điểm này thật ra rất giống Vân Bối.

“Sao thế? Trong mắt các ngươi không có trưởng bối này sao?” Vân Bảo Sơn thấy Vân Vinh Thịnh tiến lại đây, liền cố ý đắn đo: “Vinh Thịnh, ta ở đây ăn một bữa của nhà ngươi cũng không được sao?”.

“Ta không có nói như vậy” Vân Vinh Thịnh xụ mặt, đứng ở phía sau đại tỷ. “Đại gia gia bọn họ đều ăn xong rồi, đại gia gia nói, đồ ăn dư lại buổi tối ăn thêm là được, không cần chúng ta chuẩn bị gì nữa” Hắn cố ý nói như vậy chính là để đại gia hỏa nghe thấy.

Vân Tư Tư rất cảm kích đệ đệ tới giải vây.

Vội nói: “Làm sao có thể làm giống bữa trưa được, các thúc thúc, bá bá đều mệt mỏi, giữa trưa Tình Tình có mang mười cân bạch diện trở về, buổi tối ta sẽ làm bánh nướng áp chảo, vốn dĩ cha nương không ở nhà đã làm chậm trễ đại gia hỏa, thúc thúc, bá bá giúp chúng ta xây nhà, không muốn để chúng ta chịu lạnh, chúng ta khẳng định phải làm thêm đồ ăn cho mọi người”. Mặc dù dáng dấp tiểu cô nương nhu nhược, nhưng xưa nay làm việc không kém.

“Làm sao còn có thể ăn bánh nướng bạch diện áp chảo? Này cũng quá....” Có người nhịn không được nói, “Cái này cũng quá phung phí đi”.

“Đúng vậy, chúng ta cũng không có làm gì, không phải nhà các ngươi đang gặp chuyện sao. Đều là hương thân, khẳng định sẽ hỗ trợ, bánh kia quý giá, Tư Tư a, ngươi đừng làm hỏng đồ tốt”.

Nông hộ nhân gia, ăn tết sẽ mua ít thịt, nhưng bạch diện là thứ tốt không thường ăn, nhiều nhân gia nghèo khổ, cũng không thấy mua được mấy cân bạch diện.

Bởi vì nơi này của bọn hắn núi nhiều đất ít, sản lượng lương thực rất thấp, giá cả cao hơn so với các địa phương khác. Bên này có rất ít người trồng tiểu mạch, vì thế giá cả bạch diện cũng sẽ cao hơn một chút.

Đại gia hỏa mồm năm miệng mười khuyên, người đến đều có quan hệ không tồi với Vân gia và Vân Đại Sơn.



“Chúng ta đều nhận ý tốt, chân Đại Sơn còn chưa tốt lên, để lại bạch diện cho Đại Sơn tẩm bổ thân thể đi”.

Hôm nay đến hỗ trợ, cũng không phải là kém một bữa cơm.

Không nghĩ họ đến đây làm việc còn để cho bọn họ một phen tiêu pha, có người nhịn không được tính một chút, giữa trưa một bữa cơm, sợ là cũng đã ăn mấy trăm văn tiền, quá lãng phí.

Hai tỷ đệ Vân Tư Tư liếc nhìn nhau, đều cảm động.

“Sao có thể làm hỏng đồ ăn chứ, thúc thúc, bá bá có thể tới hỗ trợ, chúng ta vô cùng cảm kích”. Vân Vinh Thịnh là trưởng tử, tuy rằng lần đầu đối mặt với trường hợp này có chút khẩn trương, nhưng vẫn nói rất ngắn gọn. “Cha nương ta nhớ rõ ý tốt của mọi người, chúng ta cũng đều nhớ rõ”.

Tiểu hài tử nói xong lời này tựa hồ có chút khẩn trương, theo bản năng tìm người thân, ánh mắt dừng lại trên mặt của Vân Bá Nhân, có chút ngượng ngùng.

Vân Bá Nhân ở bên kia âm thầm gật đầu, tôn tử này cũng không tồi. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trong chuyện này vẫn rất ra dáng.

Chú trọng, có dự tính, cực kỳ giống nhi tử Vân Đại Sơn. Cũng cực kỳ giống chính mình.

Vân Bá Nhân tức khắc có một loại ảo giác, gương mặt liền cười như nở hoa.

“Đứa nhỏ Vinh Thịnh này cũng thật nhân nghĩa a, người Vân gia đều trọng nghĩa”. Có người nhịn không được cảm thán: “Tẩu tử và đại ca Vân Đại Sơn cũng là người trượng nghĩa, vừa mới phân gia liền phải mua vài thứ trong nhà, sợ là đã đem của hồi môn bán đi”. Đều ở cùng một thôn, làm sao có thể giấu được chuyện gì, đại gia hỏa trong lòng đều sáng tỏ.

Có người cảm thán, “Tâm ý chúng ta đều nhận, nhưng bạch diện kia quá quý giá, tỷ đệ ngươi cũng còn nhỏ, về sau còn phải trải qua thời gian nữa”.

Lời này là thật sự vì bọn họ suy xét.

Tỷ đệ Vân Tư Tư thực sự cảm kích.

“Chính là, hiện tại các ngươi gặp khó khăn, chúng ta vốn dĩ nên hỗ trợ, sao có thể để các ngươi tiêu pha như vậy? Rất nhiều người thậm chí bữa trưa nghĩ sẽ về nhà ăn một chút, không nghĩ tới Vân gia còn chuẩn bị cơm. Không chỉ như thế, mà đồ ăn còn rất phong phú.

Kỳ thật, cũng có người cảm thấy Vân gia đang mạo xưng là trang hảo hán, cảm thấy đem bọn họ coi là người ngoài, nói chuyện liền có chút không khách khí.