Chương 30: Cơm Trưa, Tức Giận

“Cơm xong rồi! Đại gia trước đem việc trong tay buông đi, ăn cơm trước ăn cơm trước.”

Vân Vinh Thịnh nhiệt tình tiếp đón đại gia hỏa, bên kia Vân Tư Tư đã đem đồ ăn dọn ra tới.

Đồ ăn không nhiều lắm, chỉ có hai món.

Một món là đậu hủ lớn hầm thịt, một món khác là trứng gà xào hành tây. Thịt ba chỉ hầm đậu hủ lớn, đều là nông gia thuần túy nấu ra, mùi hương kia bay ra thật xa, chọc đến tiểu Từ Từ hít mũi một cái.

“Thơm quá thơm quá, ta ngửi được mùi thịt.” Tiểu gia hỏa đôi tay không ngừng chà xát cục thịt nhỏ trong ngực. “Ta muốn ăn trứng gà, đã một thời gian dài ta không ăn trứng gà, thật thơm nha!” Tiểu gia hỏa lau một chút nước miếng, hắn đứng dậy không nổi, liền hướng nơi xa nhìn, nhưng cũng biết hôm nay trong nhà bận rộn, cũng không quậy không nháo.

Bất quá một món đậu hủ lớn hầm thịt, một món trứng gà xào hành tây liền thèm thành như vậy, thật đúng là tiểu oa nhi.

Mỗ thần thú vẻ mặt khinh bỉ, lại ở thời điểm ngửi được mùi đồ ăn bụng đi theo ục ục kêu lên.

Ách......

Theo bản năng nhìn sang trái phải, may mắn chỉ có tiểu hài nhi này ở trước mặt, bằng không thể diện thần thú hắn đều mất hết.

“Tiểu Bạch cũng đói bụng ha ha.” Thanh âm tiểu Từ Từ vang lên, mỗ thần thú cả người lông trắng đều nổ tung, miễn bàn có bao nhiêu tức giận.

Mỗ thần thú đã được tắm rửa sạch sẽ bị tiểu Từ Từ ôm vào trong ngực, vui sướиɠ nói: “Trong chốc lát sẽ phân đồ ăn ngon trước cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngoan ngoãn nha.” Lời này từ trong miệng một tiểu oa nhi nói ra, thực sự có chút buồn cười.

Mỗ thần thú: “......” Đáng chết tiểu hài tử, thật là cái hay không nói, nói cái dở a!

Tiểu Bạch?

Mỗ thần thú lại lần nữa ai thán cái tên không hề có khí chất này, có thể nghĩ đến...... Thôi thôi, hắn lại không phải Bạch Trạch chân chính, lại nói hắn thật là có huyết mạch Bạch Trạch, kêu Tiểu Bạch kỳ thật cũng không có gì không tốt.

Chính là, nhưng sao nghe lại thấy yếu như vậy?

A a a, chỉ có hai món ăn mà còn chậm như vậy , không biết thần thú đại nhân đang đói bụng sao?

Bất quá, đồ ăn này cũng không tồi a.

Mỗ thần thú hít hít cái mũi nhỏ cũng không rõ ràng, tưởng tượng những người kia ăn hết nồi đồ ăn, phải làm sao bây giờ?



Đừng nhìn hai món ăn như vậy, nhưng trong thời tiết này mà nông hộ nhân gia có thể ăn nó chính là đồ tốt nhất rồi. Huống chi hôm nay Vân gia nấu cơm cao lương rất nhiều, thật là làm đại gia hỏa mở rộng cái bụng để ăn.

Nếu không phải ngày mùa, nhà ai được ăn như vậy.

Ở trong mắt thần thú Tiểu Bạch đồ thì ăn nông gia đơn sơ, nhưng lại nấu ra được hương thơm nứt mũi.

“Một nhà Vân Đại Sơn cũng thật tốt, hảo gia hỏa, ta đã nửa năm không ăn đậu hủ, chưa từng nghĩ hôm nay tới làm giúp còn có thể ăn đồ ăn ngon đến như vậy.”

“Đúng vậy, cũng chưa nghĩ đến chuyện này. Đại Sơn huynh lúc này mới vừa phân gia liền chiêu đãi đồ ăn tốt như vậy, này vẫn là của cải dồi dào a.”

“Ai không biết tẩu tử của hồi môn nhiều, đừng nhìn lúc trước Đại Sơn huynh cưới tẩu tử mười lăm lượng bạc sính lễ, nhưng ta nghe nói nhân gia Liễu gia cấp của hồi môn càng nhiều hơn...... Đại Sơn huynh đây là cưới được tức phụ tốt, nhà này khẳng định càng ngày càng tốt.”

Hán tử nông gia đều tương đối thật lòng, trong lòng nghĩ cái gì, liền nói cái đó.

“Nhìn thấy mấy hài tử hiểu chuyện, Tư Tư mang theo đệ đệ, muội muội đem đồ ăn này làm tốt, về sau a, ai cưới được nha đầu Tư Tư này đều không tệ.”

Cô nương nông gia không có câu nệ, tuy là như thế, nhưng Vân Tư Tư cũng đỏ bừng khuôn mặt không chịu hé răng.

Nàng đã mười lăm tuổi, theo lý thuyết cô nương tuổi này đã sớm tới tuổi đính hôn. Nàng cũng không phải không có người coi trọng, mấy năm nay tới trong nhà làm mai đều phải đem ngạch cửa đạp vỡ.

Lúc trước bởi vì cùng tiểu cô Vân Bối cùng tuổi, gia gia, nãi nãi nói muốn cho tiểu cô định nhân gia trước rồi mới làm mai cho nàng, nên lúc này mới trì hoãn. Hiện giờ...... Vân Tư Tư nghĩ đến tình huống nhà mình, con ngươi lại có chút ảm đạm.

Trong nhà có cha ngã bệnh, đệ đệ, muội muội còn nhỏ, một mình mẫu thân khẳng định lo liệu không hết quá nhiều việc, nàng vẫn nên đợi thêm mấy năm nữa lại xuất giá. Chỉ là...... Tới lúc đó, không biết còn người tốt để nàng chọn lựa hay không.

Cô nương lớn, tâm tư cũng nhiều.

Mọi người cũng không biết tâm tư nữ nhi của Vân Tư Tư, đại gia hỏa đều nghị luận hôm nay đồ ăn ngon, còn có người khen lão gia tử Vân Bá Nhân.

“Lão gia tử chính là nhân nghĩa, nhìn xem Vân Đại Sơn huynh liền biết, còn có mấy hài tử, cũng đều theo lão gia tử.”

“Ta coi Vinh Thịnh đứa nhỏ này hành sự có khí độ, cực kỳ giống lão gia tử, đây chính là cách bối thân, Vinh Thịnh đứa nhỏ này là theo lão gia tử.”

Vân Bá Nhân cười không khép được miệng, lại còn không ngừng lắc đầu, như là không dám thừa nhận những lời này, nhưng trên thực tế trong lòng đã cười lớn.



Lời hay có ai không thích nghe đâu.

Lão gia tử Vân Bá Nhân sống đến từng tuổi này, là người cực kỳ sĩ diện. Hôm nay chân Vân Đại Sơn được trị hết, tuy rằng khôi phục còn có một đoạn thời gian, nhưng mà đại phu đã nói tốt, Vân Bá Nhân trong lòng cũng cao hứng. Hắn tuy rằng mặt mũi nói Vân Đại Sơn là người của nhị phòng, nhưng trong tâm, lại xem là cốt nhục thân sinh của mình, ai mà không có một chút tâm tư .

Hôm nay những lời này vừa nói ra, lão gia tử trong lòng đều là càng cao hứng.

Thời điểm tới rồi, đại gia hỏa đều biết Vân Đại Sơn này có tiền đồ chính là nhi tử Vân Bá Nhân hắn.

Vân Thành Sơn ôm bát cơm đi đến cái nồi trước mặt, vớt cho chính mình một muỗng thịt heo, lặng yên không một tiếng động ăn cơm.

Nếu là đặt ở một ngày trước, ai nói Vân Đại Sơn vẫn là nhi tử cha hắn, hắn xác định sẽ cùng những người đó cãi nhau đến cùng.

Vân Đại Sơn một người bị gãy chân, nhị phòng đều không nuôi sống hắn, đại phòng bọn họ cả một gia đình nhiều người, còn không biết sống như thế nào đâu, không có tiền nhàn rỗi nuôi người ngoài.

Chỉ là hiện giờ không giống nhau.

Vân Đại Sơn chân được trị hết, chờ hắn có thể đi săn, kia lại là thợ săn lợi hại nhất làng trên xóm dưới, đến lúc đó “Thân huynh đệ” như hắn còn không đi theo nhờ ơn sao.

Nghĩ đến mình cũng đã có tuổi, trong phòng cũng không có người biết lạnh biết nóng, Vân Thành Sơn liền nổi lên tâm tư.

Không được, chuyện này phải nhanh, bằng không chờ đời sau của Vân gia đều lớn lên, ai còn nhớ thương đến một lão nam nhân như hắn a.

Vân Thành Sơn có những tâm tư nhỏ không ai biết, Vân Tình Tình cũng không sốt ruột ăn cơm, mà là đưa hai chén cơm đến bên cạnh.

Tiểu Từ Từ đã sớm chờ không kịp, nhìn thấy Vân Tình Tình đưa cơm lại đây, liền ba ba mở ra tay nhỏ. “Tình tỷ tỷ ta đói bụng.” Tiểu gia hỏa thanh âm nhu nhu làm nũng, “Thật thơm a, Từ Từ hôm nay muốn ăn hai chén lớn.”

Bên kia thần thú Tiểu Bạch bưng cái giá, nghiêm trang ghé vào trên đùi tiểu từ từ, một đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bát cơm.

Đồ ăn nha, bao lâu không được ăn rồi?

Loại đồ ăn bình thường không có linh lực này, tựa hồ...... Nhớ mang máng hơn một ngàn năm trước thời điểm mới sinh ra có ăn qua như vậy vài lần.

Theo bản năng liếʍ một chút đầu lưỡi.

Ngao, thật đói!