Chương 14: Nói Muốn Phân Gia

“…. Đại ca, đại tẩu các người có nói gì cũng không được, nhà của chúng ta không có tiền, chính là không có tiền, nếu có đã sớm lấy ra” Vương thị lớn giọng nói không chút che giấu. “Đại ca, đại tẩu nếu đau lòng hài tử kia, vừa lúc chúng ta cũng có nhi tử, các ngươi liền mang hài tử về nhà đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu nhi tử”.

Lời này nói, nào phải tiếng người.

Vân Tình Tình ôm Từ Từ ngồi ở phía dưới cửa sổ, Vân tư Tư cách đó không xa thêu một cái khăn, rõ ràng thất thần.

Quả nhiên, sự tình giống như mình nghĩ.

“Tức phụ lão nhị, ngươi nói lời này cũng không sợ tán tận lương tâm, lúc trước vì sao ta lại đem hài tử cho ngươi làm con thừa tự, là hai chúng ta nguyện ý sao?” Thanh âm Cao thị run run, rõ ràng là khó thở. “Là ai quỳ gối trước mặt chúng ta, nói nếu không đưa nhi tử cho ngươi làm con thừa tự, ngươi liền cửa nát nhà tan? Là ai lúc trước cầu ta, nói đưa con thứ hai cho các ngươi làm con thừa tự? Lúc trước các ngươi hứa hẹn với chúng ta như thế nào, nếu không xem Vân Đại Sơn làm nhi tử thân sinh, sẽ chết không được tử tế…. Những lời này ta cũng không muốn nói, nhưng các ngươi thật quá đáng. Liền tính là không xem Đại Sơn là nhi tử thân sinh, thì cũng là thân cháu trai của các ngươi, nào có người đối đãi như vậy với hài tử”.

Cao thị vốn không phải người nói nhiều, nhưng hôm nay vì nhi tử thân sinh, nàng đã nói rất nhiều. Nói đến khàn cả giọng, đôi mắt kia lại càng sưng đỏ.

Lão nhị Vân gia Vân Trọng Nhân liền ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, thở dài. “Đại tẩu ngươi đừng nói nữa”. Hắn hiển nhiên là nghĩ tới năm đó, lương tâm cũng thấy bất an.

Sắc mặt Vương thị biến hóa một chút, nhưng thực mau, nàng liền thu liễm tâm tư.

“Đại tẩu ngươi nói những chuyện cũ này là có ý gì? Ngươi còn để ý những chuyện đó, ai có thể cả đời sống trong quá khứ chứ” Vương thị thông minh không hề nhắc tới những chuyện này, ngược lại nói: “Chúng ta cũng không có lỗi với Đại Sơn, năm đó chúng ta cho hắn cưới vợ, cũng ra mười lăm lượng bạc, đại ca, đại tẩu ra ngoài hỏi thăm xem, có hài tử nông gia nào cưới vợ mười lăm lượng bạc a,còn không phải do Liễu thị năm đó xinh đẹp, cha mẹ muốn sính lễ nhiều, chính là như vậy, chúng ta cũng cấp bạc ra.... Còn sinh ra mấy hài tử, chúng ta cũng không để bọn hắn thua thiệt, ai nói chúng ta không đau lòng nhi tử. Liền tính đại ca, đại tẩu là cha mẹ thân sinh, dám nói cho hài tử cưới vợ như chúng ta sao?”

Lời này, ngay cả Cao thị cũng không thể phản bác.



Trên thực tế, thời điểm hai vợ chồng nhị phòng chưa sinh ra Bảo Sơn cùng Vân Bối, đối với Đại Sơn đích xác là thân mật hơn so với khuê nữ thân sinh Vân Mộng. Sở dĩ cưới Liễu thị, cũng là một lần Đại Sơn lên núi săn bắn ngẫu nhiên gặp qua, lập tức đã bị Liễu thị hớp hồn. Là cô nương xinh đẹp nổi tiếng mười dặm tám thôn, sính lễ tự nhiên không thể ít.

Hai vợ chồng Vân Bá Nhân đều là người thành thật, nghe vậy liền gật đầu: “Năm đó các ngươi đối với Đại Sơn thật sự không tồi”. Vân Bá Nhân muốn tiếp tục mở miệng, Vương thị bên kia liền đánh gãy lời hắn.

“Chính đại ca cũng nói lời này, chúng ta cũng không có làm Đại Sơn thất vọng”. Vương thị xụ mặt, một đôi đuôi mắt liền lộ ra vẻ khắc nghiệt. “Hiện tại hắn bị gãy chân, nhà chúng ta cũng không có năng lực giúp a, trong nhà còn có Bảo Sơn cùng Bối Bối tuổi cũng không nhỏ, còn chưa có cưới vợ đâu, chẳng lẽ còn muốn chúng ta bán nữ nhi?"

Lời này coi như có ẩn ý.

Vân Tình Tình liền thở dài, đại ca lúc này cũng không nói chen vào, cũng không biết nương có đồng ý hay không. Nàng nói chủ ý với đại ca còn chưa kịp nói với Liễu thị, nàng có chút lo lắng.

Từ Từ tựa hồ có chút sợ hãi, tiểu gia hỏa hướng trong ngực nàng bò bò, còn cẩn thận dè dặt hỏi nàng: “Đầu tỷ tỷ còn đau không?” Vươn tay nhỏ ra, muốn sờ lại không dám.

Vân Tình Tình liền xoa xoa hắn “Còn có chút đau, không có việc gì, tỷ có thể chịu đựng được” Nàng nghe trong phòng ầm ĩ, bất giác liền nhớ tới năm đó ở núi Côn Luân, tâm tư liền phiêu ra thật xa.

Mình rời đi Côn Luân, sợ là cũng không có ai biết mình đã rời đi a. Gia tộc càng không có thân nhân, sợ là cũng không có người nhớ thương mình. Trong lúc nhất thời, Vân Tình Tình có chút mê man. Tựa hồ ký ức nguyên chủ quá mức vững chắc, cho nên nàng cảm thấy Côn Luân chính là mộng cảnh.

“.... Cha ta không cần gia gia, nãi nãi ra bạc chữa bệnh, gia gia, nãi nãi cho chúng ta phân gia, chúng ta vay tiền chữa chân cho cha là được, chúng ta không liên lụy đến mọi người”.

Thanh âm non nớt của đại ca Vân Vinh Thịnh đem Vân Tình Tình kéo về hiện thực. Nàng liền lên tinh thần.

Từ Từ nhỏ giọng nói: “Nãi nãi mắng chửi người, nói vong ân phụ nghĩa”. Tiểu gia hỏa bốn tuổi, có lẽ còn chưa hiểu hàm nghĩa, lại học vẹt rất rõ ràng.



“Các ngươi muốn phân gia?” Âm thanh Vương thị bén nhọn vang lên, ngay sau đó ánh mắt dừng trên người Liễu thị. “Các ngươi nói lời này là thật sự?” Nàng nhanh chóng cân nhắc lợi và hại.

Vân Bá Nhân cũng là nhíu mày, “Vinh Thịnh, người lớn nói chuyện, con nít đừng xen vào” Phân gia làm sao được. Một nhà Đại Sơn bệnh lớn bệnh nhỏ, nếu phân gia thì phải sống thế nào?

“Phân gia khẳng định là không thể, tiểu hài tử nói bừa, chúng ta cùng nói tiếp chuyện này”. Vân Bá Nhân tự quyết định.

Hắn vừa nói như vậy, Vương thị ngược lại yên tâm.

Xem ra chỉ là tiểu hài tử nói bừa.

Bất quá, phân gia cũng tốt. Hiện giờ Đại Sơn bị gãy chân, về sau còn có bốn hài tử phải nuôi dưỡng, nhị phòng bọn họ cũng không muốn bị liên lụy.

“Tiểu hài tử nói bừa cái gì a, đại ca cũng đừng nói lời như vậy. Vinh Thịnh chính là trưởng tử, đó là trưởng tôn của nhị phòng chúng ta, lời nam nhân đã nói như đinh đóng cột, như thế nào xem là nói bừa”. Vương thị muốn chứng thực lời Vân Vinh Thịnh nói, cũng không cho người khác có cơ hội nói chuyện “Vinh Thịnh chính là muốn phân gia, chúng ta liền phân gia, về sau chúng ta cũng không cần bọn họ nuôi sống”.

Lời này nói, cũng không cho người khác có đường lui.

Vương thị mặt mũi đầy châm chọc: “Lão nhân chúng ta không cần bọn hắn nuôi sống”. Nàng hiện tại chỉ ước gì vứt bỏ cả nhà phiền phức kia.

Mắt nhìn một hồi sự tình bùng nổ, Liễu thị vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên nói: “Phân gia đi, cho chúng ta năm mẫu đất, ta liền đồng ý”.