Chương 13: Muốn Phân Gia

Vân Tình Tình lặng lẽ ra ngoài, hướng đại ca ra hiệu.

Vân Vinh Thịnh thừa dịp người khác không chú ý liền đi theo ra ngoài, nhưng thật ra tiểu gia hỏa Từ Từ, mắt to chớp chớp, bò đến trước cửa sổ, dang hai tay hướng về phía Vân Tình Tình vừa mới ra khỏi phòng.

“Tỷ tỷ ôm một cái”. Tiểu gia hỏa bộ dáng chờ mong, mắt to đen lúng liếng, miễn bàn hiếm có.

Vân Tình Tình cũng không biết là chuyện như thế nào, vừa thấy đứa nhỏ này tâm liền thích.

“Từ Từ đừng nháo, đầu Tình Tình còn đau, không thể ôm đệ”. Vân Vinh Thịnh ra tới, ý bảo Từ Từ về phòng.

Từ Từ cũng không nói lời nào, miệng phồng lên, vẻ mặt oán niệm nhìn chằm chằm đại ca.

Vân Vinh Thịnh trừng mắt “Đệ còn dám giận dỗi với ta có phải không?” Hắn cố ý hù dọa tiểu gia hỏa, giơ giơ tay lên.

Từ Từ cũng một bộ dáng “Đệ không muốn để ý đến ca”. Lại ba ba nhìn Vân Tình Tình, mở tay nhỏ ra.

Vân Tình Tình liền cười, “Đại ca, không sao đâu”. Nàng muốn đi qua ôm Từ Từ, Vân Vinh Thịnh vội ngăn nàng lại, chủ động ôm lấy đệ dệ.

Từ Từ liền cười hì hì, cũng không ồn ào muốn Vân Tình Tình ôm.

“Ngươi tên tiểu tử thúi a” Vân Vinh Thịnh dở khóc dở cười “Ngươi không ở trong phòng, chạy ra đây làm gì” Cả ngày không chịu yên tĩnh, hắn liền kỳ quái, mấy tỷ đệ trong nhà đều rất an tĩnh, làm sao thời điểm này tiểu đệ lại không thành thật?

Từ Từ liền cười “Đệ thấy tỷ tỷ chớp mắt với đại ca”. Hắn cười đắc ý, vẻ mặt bày ra tư thế tranh công.

Đứa nhỏ này cũng quá thông minh đi!

Vân Tình Tình điểm điểm cái trán của hắn, “Đệ là một đứa bé lanh lợi a!” Quả nhiên ông trời công bằng, đứa nhỏ này đi đứng không tốt, lại so với hài tử bình thường thông minh hơn. Ánh mắt dừng ở trên chân tiểu gia hỏa, Vân Tình Tình lại thấy đau lòng. Phải xem chính mình sau này có tu luyện được hay không, nhất định phải nghĩ cách để đứa nhỏ này khôi phục như bình thường mới được.



“Tình Tình, muội kêu ta ra đây là có chuyện gì?” Vân Vinh Thịnh cõng theo tiểu gia hỏa Từ Từ, tiểu gia hỏa cũng không nháo, gác cằm lên vai đại ca, học bộ dáng đại ca, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ người tìm đại ca làm gì?” Thanh âm mềm mại, làm người ta nghe xong nhịn không được muốn nhéo một cái.

“Đại ca, ta lo lắng cho cha, ta thấy thế nào gia gia cùng nãi nãi cũng không ra bạc” Vân Tình Tình thử dò xét nói: “Nếu thật sự gia gia và nãi nãi không ra bạc, ta thấy đại gia gia cùng đại nãi nãi cũng không có biên pháp, cũng không thể để người đại phòng bỏ ra bạc này”. Cũng không có chuyện như vậy, liền tính là bọn họ nghĩ như vậy, sợ là Thành Sơn thúc sẽ không đồng ý.

Vân Vinh Thịnh đã mười hai tuổi, ở niên đại này một nam tử mười hai tuổi không còn nhỏ nữa, đã hiểu rất nhiều chuyện.

“Gia gia và nãi nãi nhất định có tiền". Vân Vinh Thịnh chắc chắn mở miệng, nhưng vẻ mặt căng chặt.

Vân Tình Tình vừa thấy đại ca như vậy liền biết hắn cũng rõ, nhị phòng sẽ không ra chút bạc này. “Có tiền thì thế nào, bọn họ sẽ không ra bạc cho cha trị chân”.

Biểu tình của tiểu hài tử càng lúc càng gấp, Từ Từ tựa hồ đã nhận ra điều gì, cũng không dám lười nhác nằm bò ra nữa.

“Cha ta hiện tại không phải người của đại phòng, đại gia gia cùng đại nãi nãi cũng không thể ra tiền”. Vân Tình Tình dừng một chút, thấy đại ca gật đầu, nàng liền nói: “Kỳ thật, theo ta nghĩ, chúng ta có thể đi vay tiền”.

“Vay tiền?” Đôi mắt Vân Vinh Thịnh lập tức sáng ngời.

“Đúng vậy, vay tiền”.

Vân Tình Tình cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, sở dĩ tìm đại ca thương lượng mà không phải tìm nương, là bởi vì thời đại này đối với nữ nhân quá hà khắc, gặp chuyện lớn như vậy, quyết định vẫn là nam nhân. Vân Bá Nhân là người rất ngoan cố, nếu hắn đợi Vân Trọng Nhân trở về, chỉ sợ chuyện này nương mình cũng không có cơ hội tham gia.

Lại nói đại ca là trưởng tử trong nhà, có quyền lên tiếng.

Vân Tình Tình nói ý nghĩ của mình: “Bây giờ kết quả xấu nhất chúng ta đã nghĩ đến, liền xem như bán nương….” Nàng còn chưa nói xong, Vân Vinh Thịnh liền đánh gãy lời nàng “Nhà chúng ta không thể bán nương! Hắn tựa hồ cảm thấy lời nói quá mức nghiêm khắc, liền nói: “Nếu có bán thì bán ta, muội và tỷ tỷ cũng không được bán”. Tuy rằng hắn mới mười hai tuổi, cũng biết nữ hài tử một khi bị bán đi, sẽ gặp phải xui rủi lớn, hắn khẳng định không thể đồng ý.

Lời này, nói ra ngược lại rất có phong thái.

Vân Tình Tình đối với đại ca nhà mình lại tăng thêm một phần hảo cảm.

“Nhà chúng ta ai cũng không thể bán. Ý ta là, kết quả xấu nhất chúng ta cũng đã bước qua, không bằng chúng ta thử một phen”. Vân Tình Tình nhẹ giọng nói: “Cha ta chỉ là bị gãy chân, dùng nhiều tiền khẳng định sẽ trị tốt, không bằng nhà chúng ta phân ra sống một mình, chúng ta sẽ không liên lụy đến ai. Đến lúc đó mượn bạc trị chân cho cha, đại gia gia cùng gia gia đều mượn một ít, chờ cha hết bệnh rồi khẳng định sẽ trả hết nợ”.



Vân Vinh Thịnh nhíu mày “Mười lượng bạc không phải con số nhỏ”. Hắn muốn nói lại thôi. Chỉ sợ mười lượng bạc không thể trị hết bệnh cho cha, đến lúc đó họ lại phân gia ra sống một mình, thời gian đó phải sống như thế nào?

Vân Tình Tình xem như nhìn thấu tâm can hắn: “Đại ca, cứ xem như chúng ta không phân gia, bọ họ cũng không xem chúng ta là người một nhà. Không bằng chúng ta thử một phen, chúng ta đã trưởng thành, về sau ta cùng nương và tỷ tỷ làm thêu kiếm tiền, đại ca cũng có thể đi săn để kiếm tiền, nếu chân cha thật sự không thể tốt, người một nhà chúng ta ở bên nhau, cũng có thể sống qua ngày”. Nhị phòng máu lạnh như vậy, Vân Tình Tình thật sự không biết, bọn hắn còn có cái gì để lưu lại.

Vân Vinh Thịnh hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh.

“Tốt” Hắn đã nghĩ thông suốt, đích xác, liền tính là bọn họ miễn cưỡng lưu lại, nếu chân cha trị không hết, thân nhân này sẽ càng nói khó nghe hơn.

‘Đến lúc đó bạc này coi như ta mượn, ta cũng có thể đi săn, so với tiểu thúc còn lợi hại hơn, ta còn biết gài bẫy, đến lúc đó bạc này do ta trả hết”. Tiểu hài tử siết chặt nắm đấm, như vậy trong nhà ai cũng không cần bị bán. “Chúng ta phân ra sống một mình, cũng có thể đem thời gian sống tốt”. Vân Vinh Thịnh tràn đầy tin tưởng.

Vân Tình Tình liền nhẹ nhàng thở ra. Nàng thật sự sợ không thuyết phục được đại ca. Tốt, đại ca tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng lại là một người hiểu chuyện.

“Huynh muội chúng ta cùng nhau nỗ lực”. Vân Tình Tình liền cười.

“Ân!” Vân Vinh Thịnh gật đầu thật mạnh.

Phía sau lưng, tiểu Từ Từ ló đầu ra, “Còn có ta, còn có ta”.

Tựa hồ khúc mắc qua đi, Vân Vinh Thịnh cười trêu ghẹo đệ đệ, “Ngươi là tiểu hài tử thì có thể làm gì nha?”

Một câu thế nhưng làm khó tiểu gia hỏa.

“Ta….” Mắt to lúng liếng chuyển động, tiểu gia hỏa vui sướиɠ nói: “Ta có thể ăn được thật nhiều thịt, Từ Từ rất nhanh sẽ lớn lên, cùng đại ca cùng nhau đi săn”.

Lời nói này thật sự chọc cười huynh muội Tình Tình, nhưng ánh mắt dừng ở trên chân tiểu gia hỏa, lại một trận cảm thấy khổ sở.

Ai….