Chương 15: Ai Không Biết Làm Người Xấu

“Cho ngươi năm mẫu đất? Ngươi tưởng bở! Trong nhà tổng cộng có mười hai mẫu đất, sao ngươi không nói đều cho ngươi đi?” Một vòng đại chiến mới bắt đầu, Vương thị kéo cổ ồn ào, căn bản không cố kỵ người ngoài đang xem náo nhiệt ngoài sân.

Vân Tình Tình chớp chớp mắt, tiến đến bên người đại tỷ thấp giọng nói: “Không phải nhà chúng ta là thợ săn sao? Sao lại còn có ruộng đồng thế?” Tuy nàng thừa kế ký ức của nguyên chủ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương chín tuổi, rất nhiều chuyện đều mơ hồ.

Vân Tư Tư thất thần, đâm vào tay hai lần, liền dứt khoát buông xuống đồ đang thêu.

“Tuy nhà chúng ta là thợ săn, nhưng cũng muốn ăn cơm. Lương thực rất quý, triều đình nhắm một mắt mở một mắt, mấy năm nay trong nhà lục tục khai chút đất hoang, từng chút từng chút chậm rãi tích cóp được mười hai mẫu đất, đất này không cần nộp thuế, lương thực thu được đại khái cũng đủ cho một nhà chúng ta ăn”. Vân Tư Tư có chút lời không nói ra, những đồng ruộng đó, đều là cha đã cực khổ khai hoang.

Đồng ruộng không cần phải nộp thuế, tròng mắt Vân Tình Tình chuyển động, nghĩ về sau muốn khai nhiều đất hoang một chút, trước kia nàng chính là linh thực sư, làm ruộng thật ra rất có kinh nghiệm.

“Nương để chúng ta phân gia, là muốn bỏ đói người một nhà chúng ta sao? Đồng ruộng kia là do cha hài tử khai khẩn, nương đừng nói chính mình không biết”. Tuy Liễu thị là người hiếu thuận, nhưng cũng là nhân vật lợi hại, nói chuyện không chút sợ hãi. Hiện tại Vương thị nhẫn tâm như vậy, nàng cũng không rảnh lo đến những thứ khác.

Người trong nhà cũng cần phải sống.

‘Ngươi đây là nói cái gì, đây là lời mà ngươi nên nói với lão nhân sao?” Vương thị lại dùng thân phận trưởng bối bắt đầu áp chế người, “Ta để các ngươi phân gia, thế nhưng cũng không cần các ngươi dưỡng lão, việc dưỡng lão về sau chẳng phải là do Bảo Sơn làm sao, hai lão nhân chúng ta, tiêu dùng bao nhiêu, ruộng đồng đó các ngươi một mẫu cũng đừng nghĩ đến, đều là của Bảo Sơn nhà chúng ta”. Chuyện đến hiện tại, Vương thị cũng không che giấu. Mục đích của nàng, không cần đứa con Vân Đại Sơn này, liền nhanh nhanh cút đi.

Liễu thị áp lại hỏa khí. Nàng biết, nếu sinh khí thì cũng không giải quyết được vấn đề, vẫn phải nghĩ cách nói.

“Nếu nương đã nói như vậy,, chúng ta liền nói một chút” Liễu thị cũng không phải là quả hồng mềm, nàng chỉ kính trọng trưởng bối, không muốn cùng trưởng bối xé rách mặt, nhưng Vương thị một chút cũng không cho bọn họ con đường sống, nàng không vì ai khác, chính là vì các hài tử, không cho phép chính mình yếu đuối.

“Đồng ruộng này không cho chúng ta, chính là muốn cho một nhà chúng ta đói chết. Nương người không đáp ứng cũng được, vậy thì cho chúng ta lấy bạc chữa bệnh. Nương cũng đừng nói cái gì mà trong nhà không có bạc, mấy ngày trước nương còn thả tiếng gió, phải cho Bảo Sơn cưới cô nương kia, sính lễ kia cũng mất mười lăm lượng bạc, Nương hiện tại nói không có bạc, ai tin nha?” Vốn dĩ Liễu thị không muốn nói những lời này, nhưng bị bức bách không có biện pháp, nếu không nói toạc ra thì người một nhà phải uống gió Tây Bắc mà sống.

Vương thị thật sự không nghĩ tới, Liễu thị sẽ nói cái này. Ở trong lòng nàng, con dâu Liễu thị kia chỉ lợi hại đối với người ngoài, còn ở nhà, Liễu thị vẫn rất kính trọng bà bà, cho dù Liễu thị không quen nhìn chú em cùng cô em chồng, nhưng cũng là một trưởng tẩu có trách nhiệm. Điều này làm Vương thị có ảo giác là Liễu thị sợ bọn họ.

Lúc trước, Vân Đại Sơn bị ngã gãy chân, thời điểm bất lực, Liễu thị còn quỳ xuống cầu xin nàng cứu người.

Nhưng hiện tại, Liễu thị dùng ngôn ngữ của mình cho nàng một cái tát vang dội.

Liễu thị cho tới nay đều là cung kính có thừa, đột nhiên kiên cường lên như vậy, Vương thị vẫn là kinh ngạc một chút.



Liễu thị không cho nàng cơ hội nói chuyện, kiên cường nói: “Nếu nương không có bạc cũng được, dù sao một nhà chúng ta cũng sống không nổi nữa, Bảo Sơn cùng Bối Bối không phải muốn nghị hôn sao. Vân thôn trái phải lớn như vậy, vô luận hai người bọn họ nhìn trúng ai, ta cũng sẽ ra mặt già đi nói. Ca ca ngã gãy chân còn không có bạc chữa bệnh, làm sao có bạc cho đệ đệ, muội muội nghị thân…” Mắt thấy Vương thị đổi sắc mặt, Liễu thị liền tiếp tục nói: “Dù sao nhà chúng ta cũng đã như vậy, người khác không cho chúng ta sống tốt, ta cũng sẽ không cho bọn họ yên ổn”.

Lời này nói…. Cũng thật quá không có đạo đức.

Liễu thị biểu đạt ý tứ rõ ràng, chính các ngươi không cho nhà ta sống tốt, ta đây cũng không cho các ngươi có thời gian sống yên ổn. Thiếu đạo đức sao, làm chuyện xấu, ai mà không biết làm.

Vân Tình Tình ở bên ngoài nghe động tĩnh trong phòng, có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

Trong trí nhớ, mẫu thân Liễu thị là người nói chuyện có chừng mực, ấn tượng của nguyên chủ không nhiều lắm, nếu Liễu thị cùng mấy phụ nhân bên ngoài cãi nhau, tuyệt đối sẽ thắng.

Bất quá trong ấn tượng, nương đối với hai vị lão nhân trong nhà là thập phần hiếu thuận, chẳng sợ Vương thị thường xuyên chanh chua, bởi vì cha có thể đi săn, cũng sẽ không quá phận. Mẹ chồng nàng dâu chung sống quả thực hòa hợp.

Nhưng hôm nay…. Vân Tình Tình cảm thấy tương lai tràn ngập hy vọng. Nương phân rõ đạo lý như vậy, tương lai bọ họ sẽ sống tốt thôi.

Lúc này đến phiên khí tức Vương thị run run: “Nhà lão đại, ngươi quá thiếu đạo đức, lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, Bảo Sơn cùng Bối Bối là người ngoài sao? Đó là đệ đệ, muội muội của các ngươi, sao ngươi lại thiếu đạo đức như vậy, chuyện xấu nào ngươi cũng làm, sao ngươi không chết đi”. Vương thị càng nói càng ác độc, hận không thể dìm chết Liễu thị.

Khác với Vương thị đang tức hộc máu, khuôn mặt Liễu thị càng bình tĩnh.

“Ta ngược lại thật ra cũng muốn chết, trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta chết đi liền an tĩnh” Nàng dừng một chút, thanh âm cất cao vài phần: “Thế nhưng nam nhân nhà ta nằm trên giường không thể động, khuê nữa ta, nhi tử ta đều còn nhỏ, nếu ta chết đi, ta sợ chết cũng không nhắm mắt”. Liễu thị cũng không cố kỵ nhiều nữa.

“Hôm nay cha nương đều ở đây, trước kia gặp chuyện gì ta cũng không nói, nhưng không phải ai cũng mù. Hôm nay để chúng ta phân gia, nếu không cho chúng ta bạc để trị chân thì phải chia cho chúng ta năm mẫu đất, nếu nương không đáp ứng, cũng đừng nghĩ đến việc nghị thân của Bảo Sơn và Vân Bối sẽ thành, ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng nói được sẽ làm được”.

Đây là tư thế bất chấp tất cả.

Bảo Sơn chính là mệnh của Vương thị, nàng trên bốn mươi tuổi mới sinh được hài tử này. Bây giờ Liễu thị uy hϊếp nàng, Vương thị suýt nữa hôn mê.

“Đại ca, đại tẩu, các người cứ như vậy nhìn nàng đối với hai lão nhân chúng ta sao?” Vương thị rốt cuộc cũng nhớ tới, Vân Bá Nhân là lão đại Vân gia.