Chương 33: Say

Cô đóng cửa xe, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay lại gõ cửa sổ xe: "Anh chờ tôi một chút, áo khoác của anh vẫn còn ở chỗ của tôi, đợi tôi lấy xong liền trả lại cho anh.”

Cô đều bội phục chính mình, sắp say rồi mà còn có thể nhớ kỹ chuyện này.

Ngôn Chiêu ngồi trên xe, nhàn nhã chống đầu: "Em ở tầng mấy?”

“Tầng bốn.”

“Ừ, vậy vất vả cho em chạy thêm mấy chuyến nữa.”

Thẩm Từ Âm giống như bị lời này chọc trúng, mặt lộ vẻ do dự: “Vậy để tôi ném từ trên lầu xuống cho anh nhé.”

Cô thật sự say rồi, nói chuyện cũng không nói logic.

“Quên đi, vậy anh và tôi cùng lên lấy."

Cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi.

“Tôi không muốn lại phải đi xuống lầu lần nữa.”

Ngôn Chiêu thành thạo nói: "Không tốt lắm chứ?”

“Cái gì?”

Anh trả lại nguyên văn cho cô: "Muộn rồi, không thích hợp lắm.”

Trầm Từ Âm có chút mê mang: “Tôi cũng sẽ không làm gì anh.”

“Nói cũng phải."

Tâm tình của anh rất tốt mà xuống xe.

"Đi thôi.”

Đèn điều khiển âm thanh ở hành lang theo bước chân của hai người được thắp sáng từng tầng, lại tắt từng tầng.

Thẩm Từ Âm đứng ở cửa vặn chìa khóa mở cửa, đầu cô có chút choáng váng, lại có chút vô lực trách móc Ngôn Chiêu: “Anh biết uống ly rượu kia vào sẽ say, có đúng không?”

“Là em tự gọi đó chứ, tôi cứ tưởng em đã từng uống rồi."

Anh đứng ở phía sau cô, hài hước nói: "Ai ngờ tửu lượng của em vẫn kém như vậy.”

Cô biết việc này cũng không trách được anh, chỉ rầu rĩ đáp.

“Lần sau nếu không uống được rượu, vẫn không nên tùy tiện gọi đó.”

“Tôi chưa bao giờ uống rượu lung tung.”

Cửa bị mở ra, cô bật đèn trong phòng khách, ánh sáng tràn ra.

Ngôn Chiêu cười khẽ: "Ồ, cho nên là bởi vì đêm nay có tôi ở đây, em mới dám làm loạn một chút?"

Thẩm Từ Âm nhíu mày: “Anh nói cái gì vậy, tôi làm sao có thể......”

Anh bước về phía trước, bước vào trong cửa.

Cửa lớn "Phanh" một tiếng, cánh cửa liền khép lại.

Ngôn Chiêu bước vào nhà Thẩm Từ Âm.

Căn phòng không lớn, kết cấu đơn giản, anh chỉ cần đứng ở cửa là có thể thu hết thảy vào đáy mắt.

Vừa rồi ở dưới lầu, anh mượn bóng đêm đánh giá hoàn cảnh, chỉ cảm thấy tiểu khu này quá mức cũ kỹ, nhưng lúc đi vào nhìn, bên trong lại được trang trí không tệ, khung cảnh vô cùng sạch sẽ.

Cũng khó trách Thẩm Từ Âm ý nguyện ở lại đây.

Thẩm Từ Âm ném túi xách lên tủ, xỏ dép lê đi vào trong phòng, còn chưa đi được vài bước, đèn trần nhà lại lóe lên một lần nữa.

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn Ngôn Chiêu, giải thích: "... Bóng đèn có chút vấn đề, không có thời gian thay.”

Phòng khách bày một chiếc sô pha màu trắng gạo, Ngôn Chiêu đi qua ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn gối ôm gấu nhỏ đặt bên cạnh, còn có thảm mỏng, mắt kính, dây buộc tóc, hộp đựng các loại đồ vật nhỏ ở trên bàn trà.

Từng món đồ một, đều tràn đầy dấu vết của cuộc sống hàng ngày của cô.

Thẩm Từ Âm cầm lấy túi quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, giương mắt nhìn thấy Ngôn Chiêu đang ngồi trên sô pha, liền hỏi một câu: “Anh có muốn uống nước không?"

Khách đến nhà, vẫn phải nên chiêu đãi tốt một chút.

Anh tùy ý nói: "Cũng được. Nhưng phải là nước sôi đun ngay."

Thẩm Từ Âm sợ phiền phức, liền nói: "Vậy tôi lấy cho anh một chai coca.”