Chương 34: Bóng đèn hỏng

Cô mới vừa xoay người, còn chưa kịp đi vào phòng bếp, bóng đèn trên đỉnh đầu đột nhiên lại bắt đầu lập lòe nhấp nháy, khiến bước chân của cô như bị đóng đinh tại chỗ.

Đèn điện lúc này cũng chưa sáng hẳn, đèn trong phòng rõ ràng nhấp nháy vài giây --"Xèo" một tiếng.

Tiếng dây tóc của đèn điện đứt gãy vô cùng nhỏ.

Đèn trong phòng tắt hoàn toàn, phòng khách chìm vào bóng tối.

Chết tiệt. Đúng thật là xui xẻo mà.

Thẩm Từ Âm vừa choáng vừa khổ não, vì chứng lười biếng của cô tái phát nên không mấy để ý chuyện sửa đèn, chỉ cảm thấy đèn điện ngẫu nhiên lập lòe một chút cũng không sao, vẫn dùng được liền không thành vấn đề, không nghĩ tới dần dần qua ngày, dây tóc của bóng đèn rốt cục đứt đoạn vào đêm nay, vào thời điểm không thích hợp như vậy.

Cô hít sâu một hơi, hỏi: "Ngôn Chiêu, anh không sao chứ?”

Trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ của anh: "Tôi có thể có chuyện gì.”

“Ừ."

Cồn khiến đầu óc cô choáng váng, cô có chút đứng không vững, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ.

"Anh đừng nhúc nhích, tôi tìm điện thoại di động, bật đèn pin......”

Phòng khách tối đen như mực, chỉ có vùng sáng của ánh trăng lọt vào khe nhỏ của cửa sổ, chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.

Thẩm Từ Âm không nhớ nổi túi xách của mình để ở đâu, chậm rãi lục lọi nửa ngày, cũng không tìm thấy được gì, mãi đến khi đầu gối chạm vào sô pha, cô mới nhớ ra, Ngôn Chiêu cũng có thể giúp đỡ mình.

“Ngôn Chiêu, anh có mang theo điện thoại không?”

“Có mang theo.”

“Vậy anh có thể giúp tôi bật đèn pin không? Cảm ơn….”

“Không thể.”

Thẩm Từ Âm hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói, không, thể."

Ngôn Chiêu chậm rãi lặp lại: "Nhưng nếu em muốn, có thể tự mình tới lấy.”

Đại thiếu gia ngồi ở trên sô pha, vừa ung dung vừa tự tại, tư thế nhàn nhã, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động một chút.

Thẩm Từ Âm cảm thấy người này thật phiền phức, thở dài nói: "Ở đâu?"

“Túi áo vest."

Cô ngồi xuống bên phải của sô pha đôi, cẩn thận sờ vào góc áo của anh, cố gắng tránh tiếp xúc phải chân tay của anh.

"Bên trái hay bên phải?”

"Bên trái.”

Cô mơ hồ tìm một hồi lâu: "Bên trái là bên nào?”

Ngôn Chiêu cười nói: "Say thành như vậy sao?”

Cô mím môi, không chịu thừa nhận, nửa quỳ trên sô pha, thò người vòng qua thân thể anh, ngón tay sờ soạng túi áo khoác trên người anh, tìm kiếm miệng túi.

Giọng Ngôn Chiêu vang lên từ trên đỉnh đầu: "Sai rồi, đây là bên phải.”

“Bên phải sao?"

Thẩm Từ Âm hoang mang đáp lại anh.

"Đây rõ ràng là bên trái.”

“Bên trái của anh, chính là bên phải của tôi.”

Cô tựa như không tin tà, nhìn tay mình một chút, lại nắm lấy tay Ngôn Chiêu, tựa như thật sự đang phân biệt trái hay phải.

Ngôn Chiêu bị cô nắm chặt tay, cụp mắt gọi cô: "Thẩm Từ Âm.”

“Hả?”

Cô ngẩng đầu, thiếu chút nữa đυ.ng phải cằm anh, lúc này mới ý thức được tư thế của hai người có bao nhiêu mập mờ.

Bốn phía đều là một mảnh đen kịt, thị giác bị hạn chế, cũng bởi vậy các giác quan khác đặc biệt mẫn cảm.

Thẩm Từ Âm phảng phất nghe thấy tiếng tim đập rất mạnh mẽ, không biết là của mình, hay là của anh.

Cô nương theo ánh trăng nhìn đường nét trên khuôn mặt của anh, cũng không biết nhìn ra cái gì, đột ngột buông tay ra.

Ngôn Chiêu lại cầm lấy tay cô, kéo cô trở về phía mình: "Có thấy rõ không? Có muốn gần hơn nữa không?”

“Rất gần rồi."

Đầu óc cô choáng váng.

"Còn muốn gần thế nào nữa…”

Ngôn Chiêu không nói gì, giữ chặt gáy cô, đột nhiên cúi đầu hôn xuống môi cô.

Lúc hai cánh môi chạm nhau, Thẩm Từ Âm sửng sốt một chút, chậm nửa nhịp mới kịch liệt giãy dụa, nhưng cô tránh không thoát, chỉ có thể nhíu mày dồn dập thở dốc.