Chương 32: Vậy cứ tiếp tục nợ đi

Lúc kết thúc bữa ăn Thẩm Từ Âm muốn đứng dậy tính tiền, sau đó lại được nhân viên nhà hàng báo cho hóa đơn này đã được Ngôn Chiêu thanh toán xong, căn bản không cần cô trả tiền.

Cô tranh luận không có kết quả, đành phải đi tìm Ngôn Chiêu hỏi: "Đã nói là tôi mời khách, sao anh có thể không cho tôi trả tiền?"

Đèn đuốc bên đường sáng rực rỡ, Ngôn Chiêu đứng bên cạnh xe, nghiêng đầu hỏi cô: “Nếu em trả xong rồi, sau đó thì sao?"

Cô bối rối nói: "Cái gì?”

“Thanh toán xong rồi, liền có nghĩa là thanh toán triệt để với tôi? Quà mà em tặng tôi tối nay cũng là chuẩn bị vì điều này đi.”

Thẩm Từ Âm nhíu mày hỏi: "Thanh toán xong có gì là không tốt?"

“Em cảm thấy rất tốt?"

“Anh đừng nói chuyện vòng vo với tôi nữa."

Cô cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, nói: " Vấn đề ở đây là, đêm nay, đã nói là tôi mời khách, anh cũng đã đồng ý chuyện này rồi, kết quả vẫn là anh trả tiền.”

Ngôn Chiêu "Ừ" một tiếng, chậm rãi hỏi ngược lại: "Sau đó thì sao?"

“Nếu tôi không trả số tiền này, vậy ân tình tôi nợ anh vẫn chưa trả hết. Ăn bữa cơm này lại có ý nghĩa gì đâu?"

“Vậy cứ tiếp tục nợ đi."

Anh kéo cửa phụ lái, nói: "Lên xe đi.”

Thẩm Từ Âm vẫn đứng tại chỗ, bị hành động kỳ lạ lúc nãy của anh làm rối loạn suy nghĩ: "Không cần anh đưa tôi về, tôi tự đi tàu điện ngầm về là được.”

Vẻ mặt bình tĩnh của cô hiếm khi có chút cảm xúc, cánh môi hơi mím, vẻ mặt không vui nhìn anh.

“Tàu điện ngầm KPI không thiếu một người như em, lên xe đi.”

Thẩm Từ Âm một bên bị anh kéo vào ghế phụ một bên chống cự: "Vậy ghệ phụ của anh chẳng lẽ chỉ thiếu một người như tôi sao?"

“Đúng vậy.”

Ngôn Chiêu đóng cửa xe lại, xoay người vòng về phía ghế lái, nói đùa: "Chỉ thiếu một mình em thôi.”

Xe con chạy như bay trên đường.

Ban đêm có chút lạnh, Ngôn Chiêu không mở cửa sổ xe, nhiệt độ bên trong xe rất ấm áp, nhưng cô lại cảm giác được sự oi bức không tầm thường.

Đầu lưỡi còn lưu lại dư vị rượu trái cây, cồn mang đến cảm giác mê muội lúc này mới dần dần phát huy tác dụng, bắt đầu thổi quét đại não của cô.

Ô tô chạy bằng phẳng trên đường, cảnh tượng trước mắt lại lắc lư mơ hồ với biên độ nhỏ, cô nhắm mắt lại, chậm rãi suy nghĩ vài giây, mới ý thức được đây là tác dụng chậm của rượu.

Một ly rượu nhỏ như vậy, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, lại có tác dụng lớn như vậy sao?

Xe vững vàng dừng lại ở dưới lầu tiểu khu của nhà cô, đèn đường trước cửa tòa nhà tản ra ánh sáng mờ mịt, quạnh quẽ rơi trên kính chắn gió.

Thẩm Từ Âm cởi dây an toàn, Ngôn Chiêu lại hỏi: "Không mời tôi lên nhà ngồi một chút sao?"

“Muộn rồi, không thích hợp lắm."

Cô cố gắng che giấu trạng thái của mình, xuống xe, khom lưng chào tạm biệt anh: “Cảm ơn anh, tạm biệt.”