Chương 5: Ngực phẳng ! Ta không sợ cô !
Trường Uyên cũng không biết Nhĩ Sanh có bị nhiễm thi độc hay không. Những lời kia của nàng, nói là để biện minh nỗi sợ biến thành cương thi chi bằng nói là để biện minh cho sự sợ hãi bị hắn bỏ lại. Hắn nghe mấy kẻ tu tiên kia nói …. bị cắn mới biến thành cương thi, Nhĩ Sanh chỉ là bị não tương của cương thi văng trúng, như vậy cũng sẽ bị thi biến sao ?
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, chờ hơi thở Nhĩ Sanh dần dần trầm ổn, trong lòng biết chắc nàng đã ngủ say mới kéo tay nàng ra, nương nhờ tia lam quang từ kết giới tán ra xem xét kĩ một lượt. Hắn phát hiện, trong lòng bàn tay nàng có một cục gì đó màu đen đang rục rịch chuyển động, giống như là có con côn trùng nào đó đang di chuyển dưới da.
Xem tình trạng hiện tại, thứ này rất giống với “Cổ” mà Ti Mệnh thường nhắc đến trong mấy câu chuyện xưa.
Hắn ấn nhẹ xuống, chỉ thấy vật kia mãnh liệt rung động một trận, Nhĩ Sanh ngay lúc đó khẽ rên lên một tiếng đau đớn, dường như là cực kỳ không thoải mái.
Quả nhiên là cổ. Trường Uyên nhíu mày. Nhĩ Sanh nói nàng nổ rớt đầu một khối cương thi, nếu có nhiễm bệnh cũng sẽ là nhiễm thi độc, tại sao lại biến thành trúng cổ thế này ?
Trừ phi …. Căn bản là chẳng có thi độc gì hết, những cỗ cương thi kia chính là để tạo ra cổ trùng.
Nếu thật là cổ trùng, như vậy ắt phải có kẻ đứng sau không chế cổ. Trận bệnh dịch này căn bản không phải thiên tai, mà là …!
Trường Uyên đang nhập thần suy nghĩ chợt nghe Nhĩ Sanh hét lớn một tiếng: “Ai !” Trường Uyên ngẩn người, Nhĩ Sanh đột ngột mở mắt, ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh: “Kẻ nào … Kẻ nào đang nói chuyện ?”
“Nhĩ Sanh!” Trường Uyên vươn tay ra muốn giữ chặt Nhĩ Sanh lại nhưng không ngờ đến, lúc này khí lực của nàng rất lớn, một phen đẩy hắn ra, xoay người lăn xuống giường.
Nhĩ Sanh tay chân luống cuống từ trên mặt đất bò dậy, dưới tia sáng lam sắc nhàn nhạt tán ra từ kết giới, khuôn mặt Nhĩ Sanh thập phần quỷ dị, ánh mắt có chút rã rời, nhìn quanh quất quanh căn phòng, bỗng nhiên lại buột miệng quát: “Lăn ra đây ! Đừng tưởng bà cô đây thiếu một cái răng cửa mà tính bắt nạt nhá! Bà cô chúng mày chính là dùng nắm đấm nói chuyện đấy ! Mau lăn ra đây !”
Trường Uyên bỗng nghĩ, chờ đến lúc Nhĩ Sanh tỉnh táo lại, chuyện trước hết mà hắn sẽ nói với nàng đó là, một cô nương tốt thì không thể tùy tiện xưng bà cô này bà cô nọ, kêu như vậy chính mình sẽ trở nên già đi, người khác không phải đều quy thành tôn tử[1] sao ?
Đương nhiên, những lời này đều là do trước đây Ti Mệnh nói cho hắn biết.
Không để Trường Uyên nghĩ về chuyện này lâu hơn, cửa chính vọng lại những tiếng đập cửa uỳnh uỳnh, Trường Uyên còn chưa lên tiếng, Nhĩ Sanh đã vội cướp lời: “Rốt cuộc thì ngươi cũng xuất hiện ! Lão tử đến đây !”
Nói xong nàng tiến lên đá văng cửa ra. Mấy vị tiên trưởng đứng ngoài đều bị hành động của nàng khiến cho hai mắt trợn ngược, kinh ngạc không thôi.
“Thảo mẹ nó ! Không phải !” Nhĩ Sanh hung hăng ném cánh cửa ra ngoài: “Hỗn đản ! Đi ra đây ! Đừng có cãi ! Không cho phép sảo biện !”
Chắn ở trước cửa có không ít tiên trưởng, thấy Nhĩ Sanh cứ đi qua đi lại trong phòng, nóng nảy chỉ thiếu không lật bàn đều câm lặng như ve sầu ngày đông.
“Sao lại thế này ?”
Một đạo thanh âm trong trẻo truyền lại, Tễ Linh khoác một kiện áo choàng đi đến, thấy bộ dạng Nhĩ Sanh thì hơi nhíu mày. Tiếp theo thân mình nàng ta thoáng lay động, xuống tay vừa nhanh vừa ngoan độc, nhắm chuẩn cổ Nhĩ Sanh chặt tới. Nhĩ Sanh xoay người né được, đối với uy lực của nàng kia thì giống như là trương liễu trương lỗ mũi : “Ngực phẳng ! Ta không sợ cô !” Nói xong Nhĩ Sanh hai mắt nhắm lại, lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Gió đêm tựa hồ như cũng ngừng thổi trong chốc lát.
Tễ Linh mặt không đổi sắc liếc Nhĩ Sanh đang hôn mê trên mặt đất một cái sau ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm quét đến trên khuôn mặt đỏ bừng của mọi người xung quanh: “Còn đứng đó ? Không muốn ngủ sao ?”
Một lời vừa nói ra, những kẻ đứng ngoài cửa lập tức rời đi hết.
Tễ Linh quay đầu hỏi Trường Uyên: “Cô nương ấy bị sao vậy ?”
Trường Uyên lắc đầu nói: “Ngày mai ngủ dậy thì hỏi thử nàng ấy xem, hình như nàng ấy nghe được cái gì đó !”
Tễ Linh gật đầu, nắm lấy quần áo Nhĩ Sanh đem nàng nhấc lên, xoay người đi ra ngoài, không quên nói: “Dù sao sức khỏe của công tử vẫn chưa ổn, đêm nay để ta trông nàng ấy.”
Trường Uyên nghĩ ngợi một hồi, cũng không lên tiếng phản đối, đúng lúc Tễ Linh đóng cửa lại mới nói: “Nói năng không chút cố kị, Nhĩ Sanh vẫn thường ăn nói ngay thẳng như vậy đấy !”
Ăn ngay nói thẳng….
Đóng lại cánh cửa, gân xanh trên tay Tễ Linh khẽ giật giật, ăn ngay nói thẳng…
Hai người các ngươi …. Quả thực vô cùng xứng đôi ….
Một đường mang theo Nhĩ Sanh trở về phòng, Tễ Linh đặt nàng lên giường, dùng khổn yêu tác[2] trói quanh thân nàng mấy vòng. Nằm bên người Nhĩ Sanh, nàng ta nghĩ nghĩ cái gì đó, sau nghiêng người nắm nhẹ ngực Nhĩ Sanh, nhéo nhéo mấy cái, hừ lạnh một tiếng khinh thường: “Không phải ngươi cũng giống ta sao ?”
Nàng ta đã quên, Nhĩ Sanh lúc này còn chưa đầy mười bốn …
Sáng hôm sau, Nhĩ Sanh tỉnh lại, dĩ nhiên là chẳng có chút ấn tượng nào đối với những hành vi đêm qua. Khi nhìn thấy người ngủ bên cạnh mình là Tễ Linh, trên người còn bị dây thừng trói chặt mấy vòng, sắc mặt nàng thoáng chốc tái nhợt: “Trường Uyên ! Trường Uyên đâu ? Tiên tử cô cô, vì sao lại lấy thừng trói ta ? Trường Uyên đã đi rồi sao ?”
Tễ Linh dụi dụi mắt, cũng tỉnh dậy, thản nhiên liếc nàng một cái, hỏi: “Tỉnh ?” Nói xong nhẹ búng lên sợi thừng, khổn yêu tác lập tức lỏng ra.
Nhĩ Sanh xoay người xuống giường, chạy thẳng ra cửa, một mạch phóng tới phòng Trường Uyên.
Đẩy cửa phòng ra, thấy trên giường còn có bóng người đang nằm, Nhĩ Sanh không nghĩ ngợi nhiều lập tức chạy đến, không ngừng cọ cọ đầu lên cái chăn.
Trường Uyên vừa thấy Nhĩ Sanh lập tức đem những lời cân nhắc tối hôm qua nói lại với nàng. Sau khi nghe xong, Nhĩ Sanh nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ sau này mình nhất định sẽ không bao giờ xưng là bà cô nữa. Trường Uyên vỗ vỗ đầu Nhĩ Sanh, dáng vẻ rất chi là vui mừng.
Thế cho nên, lúc Tễ Linh dẫn theo ba vị tiên trưởng tới, đập vào mắt họ chính là khung cảnh thân mật, ấm áp ấy.
Quấy rầy người ta ân ái khiến cho mấy vị đạo trưởng thanh tâm quả dục có chút ngượng ngùng, ho nhẹ mấy tiếng mới dám bước vào đàm chuyện chính sự.
Nhĩ Sanh nghe kể lại những hành động của bản thân tối hôm qua thì giật mình sửng sốt, hồi lâu sau nàng mới nói: “Ta quả thực là nghe được có người luôn miệng gọi ta, kêu ta phải làm việc, ta cứ cho là mình đang mơ. Ta vẫn nhớ rõ, nơi ấy là một mảnh rừng hoang vu không một bóng người …”
Đáy mắt Tễ Linh thoáng sáng rực lên. “Người nào gọi cô ? Gọi cô làm chuyện gì ?”
“Ta cũng không biết là ai gọi mình.” Nhĩ Sanh nghi hoặc nói. “Là thanh âm của nam tử, có điểm trầm khàn, hắn luôn bảo ta đi về phía bắc, đến rừng cây sau thôn.”
“Thôn nào ?”
“Chính là thôn nơi ta ở, đi sâu vào trong rừng cây tìm kiếm một nơi gọi là Hồi Long cốc.”
Trường Uyên ngẩn ra: “ Hồi Long cốc ?”
Nhĩ Sanh gật đầu, nói: “Hắn luôn miệng kêu ta phải đến đó.”
Mọi người lặng lẽ trong chốc lát, Tễ Linh đột nhiên lên tiếng: “Từ thượng cổ xa xưa đã có truyền thuyết, Hồi Long Cốc vốn là mộ của Thần Long, khắp nơi đều mọc đầy một loại cỏ bất tử, ăn vào có thể trường sinh bất lão.”
Trường Uyên liếc Tễ Linh một cái sau mới thản nhiên nói: “Nơi ấy không có thứ kia.”
Một vị tiên trưởng đứng cạnh Trường Uyên nghi hoặc hỏi: “Truyền thuyết từ thời thượng cổ đều không thể khảo chứng, vì sao ngươi lại biết nơi đó không có ?”
Trường Uyên hờ hững nhìn hắn, không thèm đáp lời. Tễ Linh hỏi tiếp: “Hôm qua, cô có gặp phải chuyện gì mà chưa nói với chúng tôi không ?”
Nhĩ Sanh quay đầu nhìn Trường Uyên một cái, thấy hắn khẽ gật đầu mới chìa tay phải ra, hướng Tễ Linh nói: “Hôm qua, trước lúc mấy vị tới, ta có nổ rớt đầu một cương thi, vốn cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là từ chiều hôm qua, đột nhiên tay ta xuất hiện một vệt đen dài.”
Bốn người lao tới, đem tay Nhĩ Sanh xem xét thật kĩ, một người trong đó hỏi: “Cô nổ rớt đầu một cương thi ?” Dáng vẻ không thể tin được.
Kỳ thật cũng không trách được tại sao người ta lại cảm thấy kỳ quái. Cương thi bình thường khí lực đều mạnh hơn một tráng niên trưởng thành gấp ba bốn lần, những thiếu nữ choai choai như nàng mà có thể đánh thắng được thứ quái vật vô nhân tính ấy quả thực là đáng ngạc nhiên.
Ngữ khí của hắn ta khiến Nhĩ Sanh có chút không vui, nàng buồn bực nói: “Trường Uyên từng dạy qua pháp thuật cho ta. Nếu không phải mấy người đồng thời tìm đến, ta nhất định sẽ rất lợi hại.”
Người nọ liếc mắt nhìn Trường Uyên một cái. Hắn biết, Trường Uyên là một kẻ không dễ chọc vào cho nên cũng không nghi ngờ thêm nữa.
Tễ Linh cẩn thận quan sát lòng bàn tay Nhĩ Sanh hồi lâu, cuối cùng cau mày nói: “Tu tiên nhiều năm như vậy, ta quả thực chưa từng thấy qua hiện tượng như vậy.”
Nói thẳng ra thì mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Cuối cùng, trên giường truyền lại một đạo thanh âm: “Là cổ trùng.”
Mấy vị tiên trưởng đều giật mình sửng sốt, lập tức cầm lấy tay Nhĩ Sanh xem kĩ lại một lượt. “Đây chính là loại cổ trùng mà trong sách nhắc tới sao ? Đúng là có chút giống với trong sách miêu tả. Chỉ là, hiện nay cổ trùng rất hiếm khi xuất hiện trên thế gian, chỉ có Việt Vương của Nam Cương là còn nuôi cấy mấy con.”
Tễ Linh trầm ngâm một hồi quay sang hỏi Trường Uyên: “Làm sao biết được đó chính là cổ trùng ?”
“Cổ là thứ có thể khống chế thân thể cùng tinh thần con người ta. Có thể nhận dạng được nó nhờ việc quan sát thấy có thứ gì đó dịch chuyển dưới da, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đủ khiến Vật chủ cảm thấy đau đớn.”
Một vị tiên trưởng nửa tin nửa ngờ ấn nhẹ vào khối đen đen trong lòng bàn tay Nhĩ Sanh, chỉ thấy nàng cả người lập tức run rẩy.
Trường Uyên nói: “Không thể tùy tiện chạm vào. Vì để tránh bị lấy ra cho nên phân nửa loại cổ trùng thường chạy sâu vào trong cơ thể, khiến người ta khó có thể phát hiện. Nhĩ Sanh nói nàng chưa từng bị cương thi cắn qua nhưng lúc nổ rớt đầu nó, nàng có bị não tương cương thi văng trúng. Có lẽ cổ này sống kí sinh trong đầu kẻ kia, lúc đầu bị nổ thì theo tay Nhĩ Sanh chui vào trong cơ thể. Nếu ta đoán không sai, bệnh dịch lần này là có kẻ cố ý gây ra, căn bản chẳng phải là thiên tai. Đem cổ trùng cấy vào trong cơ thể người sống, khống chế bọn họ vào rừng tìm kiếm nơi nọ.”
Một lời vừa nói ra kéo theo sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Vẫn là Tễ Linh nhanh nhạy phản ứng trước: “Công tử xác định, sự thật đúng là như vậy ?”
“Chỉ là suy đoán.” Trường Uyên nói, “Bắt một khối cương thi về, nổ rớt đầu nó ra là biết có phải hay không thôi.”
Tễ Linh liếc mắt nhìn về phía một vị tiên trưởng, người nọ hiểu ý lập tức lui ra ngoài. Tễ Linh hỏi tiếp: “Theo như lời công tử, cổ trùng kia một khi chui vào kí sinh trên cơ thể vật chủ liền chui sâu vào trong cơ thể họ, vậy tại sao cổ trùng trong người vị cô nương kia lại chỉ dừng lại ở dưới lớp da ?”
Trường Uyên lắc lắc đầu, nói không biết. Nhĩ Sanh lại đột nhiên nói: “Ta biết, ta biết ! Nhất định là bởi vì bà cô … là ta từng ăn nhiều loại sâu lớn hơn nhiều. Cổ trùng không phải cũng chỉ là trùng thôi sao, nó nhất định là sợ nếu như bò sâu vào trong sẽ bị cơ thể ta hấp thụ, ăn hết không còn một mảnh. Ha ha !!!”
Tễ Linh cùng hai vị tiên trưởng khác khẽ co rúm người lại, khóe môi giật giật. Trường Uyên lại nhìn nàng nghiêm túc gật đầu: “Thì ra là thế.”
Mặt khác, ba người còn lại đều cảm thấy không còn gì để nói.
Nhĩ Sanh hân hoan nhảy dựng lên: “Nói cách khác, trùng này sẽ chỉ bò đi bò lại trong lòng bàn tay ta, sau này lấy ra được rồi ta cũng sẽ không bị biến thành cương thi ? Không bị thi biến cũng sẽ không bị gϊếŧ, như vậy cả đời này ta có thể đi theo Trường Uyên rồi ! Ha ha !!!” Cười được một lát, Nhĩ Sanh chợt dừng sững lại, nghi hoặc hỏi: “Không đúng, nếu ta không bị biến thành cương thi, vậy những âm thanh ta nghe được tối qua là cái gì ?”
Trường Uyên nói: “Cổ trùng xâm nhập vào cơ thể, phía sau nhất định là có kẻ thao túng, dùng cổ trùng này điều khiển hành động của cương thi. Sở dĩ ngươi nghe được âm thanh là vì cổ trùng vẫn còn nằm trong cơ thể, ngươi không bị khống chế chẳng qua là vì cổ trùng không chui sâu được vào trong người đó thôi.”
Nhĩ Sanh hiểu được, trong lòng lại toát ra một trận lửa giận: “Cái con trùng chết tiệt, hại ta buồn bực cả ngày, xem ta lôi ngươi ra bóp nát thế nào !”
“Không được.” Tễ Linh lập tức vươn tay ra ngăn lại, vẻ mặt thập phần ngưng trọng: “Nếu như quả thực có kẻ giật dây chi phối lũ cương thi này như lời Trường Uyên công tử, nhất định đó là một kẻ có dã tâm cực lớn. Lúc này cô nương có thể nghe được lời của hắn, những cương thi khác nhất định cũng nghe được, như vậy từ trong mệnh lệnh của kẻ kia, chúng ta có thể dễ dàng duy đoán ra thân phận thực sự cũng như đường đi nước bước của hắn, từ đó tìm ra đối sách ứng phó.”
Nhĩ Sanh ngây ngốc chớp chớp mắt, hỏi: “Là ý gì ?”
Tễ Linh cũng chớp chớp mắt nhìn Nhĩ Sanh trong chốc lát, rốt cuộc cũng thở dài một tiếng, xoa nhẹ trán, vô cùng hoài nghi năng lực biểu đạt của bản thân: “Nói cách khác … Nói cách khác …”
“Bọn họ muốn ngươi giúp đỡ.” Trường Uyên phiên dịch lại. “Đem kẻ điều khiển sâu độc lôi ra ngoài ánh sáng, nhổ cỏ tận gốc.”
Nhĩ Sanh lúc này mới rõ ràng ý tứ của Tễ Linh, nàng hưng phấn tròn xoe mắt nói: “Để ta phụ giúp sao ? Ta thế nhưng lại được cùng các tiên nhân gϊếŧ chết đại phôi đản ? Phải giúp thế nào, các vị nói đi !”
Tễ Linh lập tức nói: “Ngoan ngoãn ở trong phòng, đem những gì cô nương nghe được nói hết ra.”
“Được, không thành vấn đề. Còn gì nữa không ?”
“Không.” Tễ Linh quay đầu phân phó những vị tiên trưởng còn lại: “Đem lá bùa tiên tôn ban cho ra đốt, thưa lại tình huống nơi này với Người.”
Người nọ cau mày khó xử nói: “Như vậy không tốt lắm, dù sao chúng ta cũng là xuống núi rèn luyện …”
“Nếu không biết là có kẻ đứng phía sau thao túng cương thi, bất kể thế nào ta cũng sẽ không đi cầu viện trợ. Nhưng, nếu suy đoán của ta không sai, những cương thi kia muốn tìm kiếm Hồi Long Cốc nhất định là vì trường sinh thảo. Nếu để cương thi ăn được loại cỏ này, chúng sẽ trở nên bất tử bất diệt, ngươi cho thế gian này, kẻ nào mới là đối thủ của bọn chúng ? Mà phía sau lũ cương thi ấy còn có kẻ giật dây, không thể nghi ngờ gì nữa, trong tay hắn nhất định có cả một quân đoàn cương thi khổng lồ. Tạo nên một đội quân quái vật vô nhân tính đông đảo như vậy, ngươi nói xem, dã tâm của hắn lớn đến đâu ?”
Tiên trưởng kia nghe xong, đầu đầy mồ hôi lạnh, nói: “Ta đi báo cho tiên tôn.”
Chờ cho người nọ đi khuất, Tễ Linh xoay người lại ôm quyền hướng Trường Uyên nói: “Đa tạ công tử thông báo cho chúng ta manh mối. Chỉ là, cổ độc mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện trên thế gian, tại sao công tử lại biết được về nó ?”
“Một người bạn nói cho ta biết.” Hắn nhìn Nhĩ Sanh, lúc này Nhĩ Sanh đang nghiêm túc ngồi trên ghế, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Ti Mệnh, nắm giữ mệnh cách vạn vật trên thế gian, hiển nhiên là thông hiểu đặc tính vạn vật. Nàng từng kể cho Trường Uyên nghe chuyện, lúc an bài mệnh cách vạn vật từng tạo ra một hai kiện ngạc nhiên gì đó, nàng bảo như vậy mới có thể khuấy động nhân sinh buồn tẻ. Cho nên đối với mấy vật ly kỳ cổ quái, Trường Uyên tự nhiên cũng hiểu biết không ít.
Tễ Linh gật đầu, cũng không truy hỏi thêm nữa, quay sang dặn dò một vị tiên trưởng còn lại ở đây ghi hết những gì Nhĩ Sanh nhớ được đêm qua ra, cũng căn dặn Nhĩ Sanh, nếu cổ trùng tác quái thì tìm người phong ấn nó lại, nói xong nàng ta cũng xoay người đi ra phía cửa.