Chương 8: Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy mình giống như một xác chết , hay giống như một con chuột đang trốn trong hang.

Sáu giờ sáng, Khâu Hành đã có mặt trên đường cao tốc.

Anh vẫn đi về hướng Nam, đi đến thành phố cuối cùng dỡ nốt hàng, sau đó chất đồ lên, tiếp theo có thể liên tục lên đường, giữa chừng không cần phải bốc hàng nữa.

Khâu Hành không bao giờ để xe trống, không giống những tài xế khác đợi ở bến để bốc hàng, có người mười ngày nửa tháng mới có thể chất đầy xe. Khâu Hành không thiếu hàng, anh có vài chủ hàng quen, cũng có vài tuyến đường cố định, ít khi thay đổi.

Đây là lý do tại sao Khâu Hành giữ lại hai chiếc xe tồi tàn mà không bán, anh tự lái một chiếc rồi thuê hai tài xế khác lái chiếc xe còn lại.

Đây là những mối hàng tốt trước đây của bố anh, bố anh bắt đầu từ con số không với những chuyến xe vận chuyển hàng hóa như thế này, từ một xe tải đến hai, ba, mười xe, rồi đến một công ty vận tải, cuối cùng là một nhà máy kinh doanh.

Khi tất cả những gì bố anh kiếm được mất hết, Khâu Hành chẳng còn gì ngoài hai chiếc xe phế liệu vô giá trị nhất.

Điện thoại bên cạnh vang lên, Khâu Hành liếc nhìn, là tài xế của chiếc xe khác Trương Toàn

Khâu Hành nhấc máy: “Alo, Tiểu Toàn?”

Trương Toàn ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó, giọng không lớn, Khâu Hành vì tiếng gió nên không nghe rõ.



"Cậu nói gì?" Khâu Hành hỏi.

Trương Toàn cao giọng: “Anh Khâu, dầu mất rồi.”

Giọng nói của Khâu Hành khá bình tĩnh, chỉ hỏi: "Lúc nào?"

“Sáng sớm bọn em muốn đánh lửa, thấy không có dầu nữa.” Trương Toàn áy náy giải thích: “Hôm qua anh Huy lái xe nhiều nên em tính để anh ấy nghỉ ngơi, mới để anh ấy nghỉ ở lại trạm dừng.Nhưng mà em không có đi! Em ngủ trên xe, nửa đêm còn xuống kiểu tra một lần. Có lẽ gần rạng sáng em ngủ quên mất, do em mệt quá, anh Khâu."

Khâu Hành nói thêm gì nữa, im lặng vài giây, nói: “Tôi biết rồi.”

"Anh Khâu, anh đừng tức giận. Sau này em nhất định sẽ cẩn thận hơn. Em chỉ là ngủ say quá. Em thực sự xin lỗi, anh Khâu." Trương Toàn trấn an Khâu Hành ở đầu bên kia kia điện thoại, "Em đảm bảo sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện này nữa."

Khâu Hành im lặng cười nói: "Cậu đảm bảo cũng vô dụng."

Trương Toàn nói thêm: "Em thực sự xin lỗi, anh Khâu."

Khâu Hành hỏi: “Vẫn ở trạm nghỉ à?”

"Ừm, em muốn hỏi anh, bọn em ở đây mua thêm dầu sao?" Trương Toàn hỏi.

"Không có thì làm sao đi được?" Khâu Hành nói: "Ở khu dịch vụ mua thêm năm trăm, đủ để cậu lái xe đến Bá Châu. Đến Bá Châu thì đi đến bên Tiểu Điền, tôi sẽ gọi điện dặn cậu ấy để lại dầu cho cậu."

"Em biết rồi, thế nhé anh Khâu." Trương Toàn lập tức đồng ý.

Khâu Hành cúp điện thoại, ném sang một bên.

Chạy đường dài là một công việc mệt mỏi, đó là lý do tại sao người khác nói Khâu Hành dùng mạng kiếm tiền. Trên đường có rất nhiều "chuột" ăn trộm xăng, pin, hàng hóa, đây là lý do Khâu Hành đỗ xe trong trạm nghỉ nhưng không bao giờ ngủ trong phòng tại trạm dừng chân.

Trên xe không thể không có người, nếu có tiếng động phải xuống xe kiểm tra ngay, nếu không thì mất gì cũng không biết.

Khâu Hành ở trên xe được ba năm, chưa bao giờ ngủ trọn một đêm, có tiếng động đều xuống xem ngay, anh một lần cũng chưa từng làm mất đồ.

Người lái chiếc xe kia đã thay đổi nhiều lần, thỉnh thoảng lại đi lạc đường. Khâu Hành từng nói bất cứ thứ gì bị mất trên đường vận chuyển đều sẽ bị trừ vào lương, nhưng nói thì nói, nửa bình xăng giá hơn một nghìn tệ, thật sự trừ lương thì tài xế sẽ không đi làm nữa.

Xe của Khâu Hành khó lái, công việc lại nhiều, ở nhà gần nhưng không có thời gian rảnh, tài xế không chịu lái xe của anh. Vì vậy, cho dù Khâu Hành có tính khí thất thường như thế nào, anh cũng không thể thực sự muốn trừ lương thì trừ, muốn đuổi thì đuổi.

*

Lâm Dĩ Nhiên tỉnh dậy trong phòng, trời gần sáng cô mới ngủ sâu được, nửa đêm thỉnh thoảng có tỉnh lại vài lần.

Thức dậy cô không lập tức đứng dậy ngay, mà lại nhắm mắt vào một lúc.

Lại là một ngày mới.

Còn chưa đầy hai tháng nữa là cô nhập học.

Tắm rửa xong, Lâm Dĩ Nhiên đeo cặp xách đi xuống tầng dưới, cô dự định đi đến một quán bánh mì cách đó không xa mua một ít bánh, sau đó đến hiệu sách đọc sách.

Chú chủ nhà đang ăn mì ở tầng dưới, nhìn thấy cô đi xuống liền hỏi: “Ra ngoài à cô bé?”

“Cháu chào chú” Lâm Dĩ Nhiên lịch sự mỉm cười, “Cháu ra ngoài đi dạo.”

“Hôm nay trời sẽ mưa đấy, cháu nên mang theo ô đi.” Chủ nhà nói.

"Vâng ạ, cảm ơn chú." Lâm Dĩ Nhiên tạm biệt chủ nhà rồi bước ra khỏi nhà trọ

Để đến hiệu sách phải đi xe buýt, Lâm Dĩ Nhiên đi chợ đổi một ít tiền lẻ để dễ đi xe buýt hơn.

Tuyến đường này không có trường học, sáng sớm trên xe cũng không có nhiều người. Lâm Dĩ Nhiên ngồi ở ghế sau, lắc lư theo nhịp xe.

Xe đi qua một con sông chảy qua thành phố, vào mùa mưa, nước sông dồi dào, chảy chậm mang lại sức sống dâng trào cho thành phố cổ này.

Lâm Dĩ Nhiên lấy điện thoại di động cũ ra chụp ảnh, cô cảm thấy thành phố này rất an tĩnh và yên bình.

*

Sau vài ngày cuộc sống của cô đã tương đối ổn định, Lâm Dĩ Nhiên ban ngày đến hiệu sách đọc sách, buổi tối trở về căn phòng nhỏ của mình để ngủ. Ban đêm còn vất vả hơn ban ngày, ban ngày cô ở giữa đám đông, mọi thứ cô nhìn thấy đều an toàn nhưng ban đêm cô lại cảm thấy không an toàn chút nào.

Đêm đó có người bày bếp và nướng thịt trên sân ngoài cửa sổ, cả nhà ăn uống, thậm chí còn bật đèn vào ban đêm.

Ngoài cửa sổ luôn có những bóng đen di chuyển, Lâm Dĩ Nhiên không bao giờ bật đèn trong phòng, giữ cho căn phòng luôn tràn ngập bóng tối, cô không vào phòng tắm tắm cho đến khi bữa tiệc bên ngoài kết thúc. ra ngoài cô luôn ăn mặc chỉnh tề. Cô muốn luôn đảm bảo rằng mình có thể rời đi bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào.

Mặc quần áo xong cô quay lại phòng tắm sấy tóc, máy sấy tóc là loại rẻ nhất cô mua ở cửa hàng tạp hóa, khi bật lên âm thanh rất to nhưng gió lại nhỏ, hơn nữa còn có mùi hôi. bị cháy một chút sau khi sử dụng lâu ngày.

Tóc Lâm Dĩ Nhiên dài và bồng bềnh, sấy tóc rất lâu, nhưng cô lo lắng nhiệt độ máy sấy quá cao nên chỉ có thể sấy đến khi khô một nửa.

Sau khi cất máy sấy tóc, ra khỏi phòng tắm, Lâm Dĩ Nhiên đột nhiên dừng bước. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa sổ - ngọn đèn của gia đình bên cạnh bật lên để nướng thịt vẫn chưa tắt, bên ngoài vẫn còn sáng, lúc này ngoài cửa sổ có một bóng người, rất gần với cửa sổ.

Lâm Dĩ Nhiên đứng ở cửa phòng tắm, trong chốc lát dừng mọi động tác, thậm chí còn nín thở.

Cô hoảng sợ nhìn ra cửa sổ, nhìn bóng người khẽ lắc lư và di chuyển xung quanh.

Toàn thân Lâm Dĩ Nhiên run rẩy, điện thoại di động để ở cạnh giường, ba lô để trên ghế cạnh cửa.

Cô hít một hơi thật sâu, bước đi nhẹ nhàng dựa vào tường từng bước một. Khi đến rất gần cửa sổ, cô bước nhanh một bước, kéo rèm ra, thanh treo rèm kiểu cũ và vòng sắt của rèm nhanh chóng cọ sát vào nhau, phát ra âm thanh “vυ"t” chói tai——

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng trái tim Lâm Dĩ Nhiên chợt run lên khi nhìn thấy có người sau rèm, sau đó tim cô bắt đầu đập mạnh.

Người bên ngoài hiển nhiên cũng giật mình, hét lên “A!”, lùi về sau hai bước.

Đó là một cậu bé mập mạp, nhìn chừng mười hai, mười ba tuổi, cắt tóc ngắn, trước khi Lâm Dĩ Nhiên mở rèm ra, hơi khom lưng nhìn qua khe hở hẹp trên rèm.

Cậu bé dường như không ngờ rằng trong phòng lại có người, khi nhìn thấy Lâm Dĩ Nhiên, cậu ta sửng sốt mấy giây, sau đó quay người bỏ chạy, trước khi rời đi còn lấy đi chiếc đèn mà cả nhà mang lên ban nãy.

Tuy chỉ là một cậu bé nhà bên cạnh, có lẽ không có ác ý, chỉ là sự tò mò trẻ con đối với vị khách không quen biết, nhưng điều này vẫn khiến Lâm Dĩ Nhiên cả đêm không dám chợp mắt.

Cô cứ nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, cử động nhỏ nhất cũng khiến cô lo lắng.

Căn phòng nhỏ cũ kỹ và đơn giản này đủ để cô ở, nhưng chỉ thế thôi. Lâm Dĩ Nhiên nhìn vào cửa sổ bị rèm che hoàn toàn bằng đôi mắt khô khốc trong đêm tối, nhịp tim chưa ổn định trở lại.

Bởi vì cả đêm không ngủ nên ngày hôm sau Lâm Dĩ Nhiên không đến hiệu sách đọc sách hay ra ngoài. Cô chọn ngủ vào ban ngày, thậm chí còn không ăn.

Thần kinh căng thẳng vẫn chưa nguôi ngoai, Lâm Dĩ Nhiên đang ngủ say, lần lượt mơ thấy rất nhiều giấc mơ. Trong giấc mơ, cô luôn hoảng sợ, luôn trốn tránh hoặc chạy nhanh nhất có thể.

Cô cả ngày không ra ngoài, chỉ quấn chăn, ngủ rồi thức.

Trời tối, cô đang mơ mơ màng màng, tiếng chuông tin nhắn ngắn ngủi đánh thức Lâm Dĩ Nhiên khỏi cơn ác mộng, cô đột nhiên mở mắt.

Sự hoảng loạn trong giấc mơ vẫn chưa tiêu tan, Lâm Dĩ Nhiên mở to mắt hồi lâu mới đưa tay ra lấy điện thoại. Cô cứ tưởng là tin nhắn rác nhưng khi mở ra thì không phải.

【Ở Lâm Châu phải không? 】

Cô mới tỉnh dậy nên tinh thần không tỉnh táo lắm, người duy nhất biết số của cô là Khâu Hành, cho nên mười giây đầu tiên Lâm Dĩ Nhiên còn tưởng là Khâu Hành.

Đặt ngón tay lên bàn phím, cô đang định trả lời nhưng đột nhiên dừng lại.

Đây không phải là số của Khâu Hành, Khâu Hành sẽ không hỏi cô như thế này.

Lúc này, một tin nhắn khác từ phía bên kia gửi đến.

Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy như mình vừa thoát khỏi cơn ác mộng ban nãy thì lại trực tiếp rơi vào một cơn ác mộng khác.

---Trong tin nhắn là địa chỉ hiện tại của cô.

Chính xác là tên của nhà trọ trên con phố này.

Sắc mặt Lâm Dĩ Nhiên tái nhợt, ngón tay cầm điện thoại run rẩy.

Nỗi sợ hãi lướt qua khiến cô nằm cứng đờ trên giường, không thể cử động.

Cô cảm thấy mình như một xác chết.

Căn phòng nhỏ cũ kỹ, chật chội nhưng lại trống rỗng. Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy mình giống như một xác chết , hay giống như một con chuột đang trốn trong hang.

Nếu tin nhắn cô nhìn thấy là sự thật thì mọi thứ diễn ra ngay lúc này đều là sự thật, không phải là một giấc mơ.

Vậy thì cô sợ bóng tối, cũng sợ cả bình minh.

*

Khâu Hành đến trạm chở hàng sau khi trời tối, đang đứng nói chuyện với chủ hàng.

Chủ hàng là một người bạn cũ của bố anh, đối với Khâu Hành luôn rất tốt. Khâu Hành luôn mỉnh cười khi cùng người này trò chuyện, không giống như ngày thường, cả người rất có sức sống, chỉ có lúc này anh mới giống độ tuổi hơn đôi mươi của mình.

Những chú bác này thông minh hơn bố anh, lúc nhỏ bố anh là người bướng bỉnh, khi nóng nảy thì lời nói rất khó nghe.

Không giống Khâu Hành khiến người khác yêu quý.

"Chú Đức, lần trước chú lừa cháu sáu tấn, đừng tưởng cháu biết." Khâu Hành cầm điếu thuốc đưa cho chủ hàng, không châm lửa, chỉ cầm lấy ngậm vào miệng,

“Ai lừa cháu cơ!” Đối phương lắc đầu phủ nhận.

"Chú ơi, cháu có đếm số, chú còn giấu cháu. Cháu suýt bị phạt trên đường cao tốc. Cháu phải cân ba lần mới nhẹ được hai tấn rưỡi." Giọng Khâu Hành nghe có vẻ ấm ức:”Chú là chú của cháu, chú muốn thêm cân thì thêm, nhưng phải nói với cháu một tiếng a, lần này cháu không chuẩn bị. Nếu bị phạt, có chạy xe thêm vài ngày cũng vô dụng.

"Không có, tuyệt đối không có." Chủ hàng nhả khói, cười nói.

"Chú vẫn không thừa nhận à?" Khâu Hành cười khoác vai đối phương, "Lúc đó cháu không gọi cho chú, chú còn thực sự cho rằng cháu không biết à? Cháu trai của chú chở hàng có cân đếm hay không chú lại không rõ?”

Bên kia ngừng nói, chỉ cười.

Khâu Hành hỏi ông: “Lần này bao nhiêu thế chú?”

"Ba mươi ba tấn rưỡi." Đối phương nói.

"Số thật? Đừng nói với cháu là vượt qua bốn mươi tấn." Khâu Hành nói.

Chủ hàng mỉm cười gật đầu: “Số thật.”

Khâu Hành quàng vai ông, nói: "Cháu không tin, nhất định là vẫn còn cả nước, chú tính cháu ba mươi lăm tấn đi."

"Chú nói số thật chính là số thật, lần này không có thêm nước."

Khâu Hành tiến tới nói: "Vậy lần trước chú bớt của cháu sáu tấn, chú là người làm ăn lớn lại ăn của cháu chú cái này à? Ba mươi lăm, ba mươi lăm tấn."

Người kia cắn điếu thuốc không nói gì, chỉ cười.

Khâu Hành quay người sang bên khác hét: "Kế toán Vương, ba mươi lăm tấn! Anh cho tôi hay ông chủ bên kia cho tôi?"

Kế toán Vương hét lại: "Tôi cho!"

Khâu Hành nhấn mạnh: “Ba mươi lăm tấn a!”

Kế toán Vương lại hét lên để chứng tỏ mình đã nghe thấy.

Chú Đức cười mắng: “Tiểu tử thối, đúng là không để mình chịu thiệt chút nào!”

Điện thoại trong túi rung lên, Khâu Hành vẫn đang cười đùa nói chuyện với chú Đức. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi tùy ý nhìn một cái.

Lâm Dĩ Nhiên: [Khâu Hành , đây là anh à? 】

Đằng sau còn kèm theo một dãy số.

Khâu Hành trả lời: [Không. 】

Lâm Dĩ Nhiên không trả lời, Khâu Hành tiện tay cầm điện thoại, tiếp tục nói chuyện với chú Đức.

Chú Đức hỏi anh ta còn nợ bao nhiêu, Khâu Hành nói không còn nhiều nữa.

Chú Đức nói: "Chú đúng là có hố cháu một vố. Nhưng nếu cháu thực sự gặp khó khăn thì nói với chú, chú cho cháu vay. Nợ ai chẳng là nợ, nợ chú thì chú trừ dần vào tiền vận chuyển của cháu.”

"Cảm ơn chú." Thu Hành cười nói: "Cháu gần như trả xong rồi, tạm thời không cần, đợi khi nào cháu thực sự cần sẽ nói với chú."

“Ban đầu lúc chú khó khăn đến cầu cứu ông bà nội, bố cháu đưa cho chú hơn ba mươi.” Chú Đức ném tàn thuốc xuống đất dập tắt, nói: “Ba mươi này giúp chú vượt qua được, nếu không thì không chừng lúc đó chú đã bán nhà máy đi rồi.”

Khâu Hành biết điều này. Chính vì vậy mà trong nhiều năm qua, dù là công ty vận tải của bố Khâu Hành hay Khâu Hành của hiện tại, phí vận chuyển của chú Đức luôn cao hơn nhiều so với giá bình thường, tiền cũng chưa bao giờ trả chậm. Chở hàng dùng xe của Khâu Hành đắt hơn xe của người khác nhưng chú Đức vẫn giữ lại hàng cho anh. Dù sao thuê Khâu Hành cũng yên tâm, dù sao mấy chục vạn tiền hàng, không phải xe của ai cũng dám chở.

Chú Đức giữ Khâu Hành ở lại ăn cơm, buổi tối ở lại ngủ một đêm, ngày mai hẵng đi, Khâu Hành cũng không từ chối, sớm đã cảm thấy đói rồi.

Đợi chú Đức đi tìm thím Đức chuẩn bị cơm, Khâu Hành chợt nhớ ra, gửi tin nhắn cho Lâm Dĩ Nhiên

Khâu Hành: [Sao vậy? 】