Chương 7: “Anh khiến em cảm thấy không còn tuyệt vọng nữa”

Vốn dĩ chuyện này đã định như thế rồi, Lâm Dĩ Nhiên xuống xe ở Hoa Thành, sau đó đi Lâm Châu nghỉ nốt kỳ nghỉ hè, đợi bắt đầu kỳ học thì cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

“Vâng ạ.” Lâm Dĩ Nhiên gật gật đầu nói.

Lâm Dĩ Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gió thổi mạnh đến mức cô chỉ có thể nheo mắt lại.

Đường cao tốc vốn dĩ nhàm chán, nhưng mấy ngày nay Lâm Dĩ Nhiên lạ thấy phong cảnh mỗi tỉnh thành kỳ thực đều không giống nhau. Có nơi nhiều núi, có nơi trồng ngô, có nơi là nước. Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn trong ngôi làng nhỏ khiến lòng người thấy ấm áp.

Rõ ràng là mộtcon đường cao tốc chạy liên tục nhưng ở mỗi đoạn đường khác nhau đều có phong cảnh khác nhau.

Trong cuộc hành trình gập ghềnh và chông gai này, Lâm Dĩ Nhiên không hề cảm thấy vất vả chút nào.

Cô chỉ cảm thấy tự do và an toàn.

Trước khi Lâm Dĩ Nhiên xuống xe, cô dọn dẹp đơn giản xe lại một chút. Hai ngày qua cô đã dọn dẹp rất nhiều, lau chùi những chỗ bẩn, phân loại những hộp đựng đồ bừa bộn, đặt một hộp khử mùi không khí ở phía trước. Hộp khử mùi không khí hôm trước mua ở siêu thị khu trạm nghỉ, mùi không nồng, tuy không thơm nhưng vẫn đỡ hơn mùi cũ trên xe.

Khâu Hành thường không để ý khi cô thu dọn đồ đạc, Khâu hành không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, có lúc còn nghe không rõ người khác nói chuyện. Anh đối với những việc xung quanh vốn không để ý, lúc không lái xe, không nói chuyện với người khác, anh thường tự lạc vào thế giới của riêng mình.

Buổi sáng Khâu Hành thay chiếc áo ngắn tay mặc ngày hôm qua ra, tùy tiện đặt nó vào hộp đựng ở giữa xe. Lâm Dĩ Nhiên lúc đi tắm trực tiếp cầm nó đi giặt, lúc về treo lại lên phơi.

Ngoại trừ hộp khử mùi, sáng nay trong xe còn thoang thoảng mùi xà phòng giặt. Không thể nói là thơm, là một mùi hương nhẹ nhàng, sạch sẽ.

"Phía trên có một cái hộp." Khâu Hành lái xe nói với Lâm Dĩ Nhiên.

Lâm Dĩ Nhiên không hiểu: "Hả?"

"Em đi lên tìm đi" Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên quỳ xuống trên ghế, đưa tay ra mò, liền tìm được một cái hộp đựng đồ. Cô cầm chiếc hộp bằng cả hai tay hỏi Khâu Hành: "Anh muốn lấy gì?"

Khâu Hành nói: “Bên trong chắc là có một chiếc điện thoại cũ.”

Lâm Dĩ Nhiên ngồi xuống ôm chiếc hộp đặt trên đùi , bên trong có rất nhiều đồ lặt vặt.

"Trước đây anh dùng nó, nhưng tín hiệu điện thoại không tốt lắm. Em có thể dùng thử, nhưng em phải tự làm sim.” Khâu Hành nhìn về phía trước, bình thản nói.

Điện thoại đã rất cũ, đồ của Khâu Hành dường như không có cái gì là mới cả, mọi thứ đều là đồ cũ. Lâm Dĩ Nhiên không từ chối, cô chỉ nói "Cảm ơn". Dường như tất cả những gì cô có thể nói với Khâu Hành chỉ có hai từ "cảm ơn".

"Em lưu số của anh vào, có việc thì gọi anh." Khâu Hành nói thêm.

"Vâng ạ." Lâm Dĩ Nhiên gật đầu.

Ngày hôm đó trời nắng, ánh nắng chiếu vào xe qua kính chắn gió phía trước khiến bên trong xe hơi nóng.

Chiếc xe tải cũ nát này đã đưa cô rời khỏi thành phố tuyệt vọng đó, một đường đưa cô đi về phía trước, hiện tại Lâm Dĩ Nhiên muốn rời đi khỏi chiếc xe này rồi.

Khâu Hành đưa cô đến Hoa Thành, Lâm Dĩ Nhiên đã thu dọn xong đồ của bản thân, thứ cô có thể mang đi chỉ có một chiếc cặp xách.

Trước khi xuống xe, Khâu Hành đưa cho cô một xấp tiền mặt, khoảng tầm ba nghìn tệ.

Lâm Dĩ Nhiên vội xua tay nói:”Em không cần.”

“Chỗ này đủ để em thuê nhà trong hai tháng.” Khâu Hành bình tĩnh nói,”Chỉ có từng này thôi, anh cũng không có nhiều hơn để cho em.”

Lâm Dĩ Nhiên nói:”Thật sự không cần đâu, em không thể lấy tiền của anh.”

Khâu Hành nhướng mày:”Em có tiền à?”

Lâm Dĩ Nhiên gật gật đầu:”Em vẫn còn, vẫn đủ dùng.”

Khâu Hành cũng không kiên trì nữa, chỉ nói lần nữa:”Có chuyện gì thì gọi cho anh”

“Vâng ạ,” Lâm Dĩ Nhiên nhìn Khâu Hành, chân thành nói,”Cảm ơn anh, Khâu Hành.”

“Không cần cảm ơn” Khâu Hành nói.

“Phải nói chứ, cảm ơn anh.”Lâm Dĩ Nhiên cười nhẹ nói với Khâu Hành “Anh đưa em thoát ra khỏi căn nhà đó, em vẫn có thể lấy được hồ sơ, còn có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh chưa từng được thấy,…anh khiến em cảm thấy không còn tuyệt vọng nữa.”

Khâu Hành không đáp lại lời cảm ơn của cô, Lâm Dĩ Nhiên cũng không quan tâm, chỉ nói tiếp: “Hy vọng em sớm có thể sống cuộc sống như em mong muốn, không cần mệt mỏi như vậy nữa.”

Khâu Hành quay lại liếc nhìn cô, gió thổi bay tóc mai của Lâm Dĩ Nhiên, khiến cô trông có vẻ sống động và nhẹ nhàng hơn bình thường. Lâm Dĩ Nhiên hơi chu môi nói: “Đợi những ngày khó khăn qua đi, hi vọng chúng ra đều có thể vui vẻ hơn một chút,”

Khâu Hành trầm mặc quay đầu đi, Lâm Dĩ Nhiên đem điện thoại Khâu Hành đưa cô cất vào cặp xách, Khâu Hành hỏi cô:”Lúc nào thì em đi Lâm Châu?”

Lâm Dĩ Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Em không rõ, hôm nay tìm một chỗ báo danh trước, ngày mai lại tính vậy.”

Khâu Hành “Ừm” một tiếng, nói:”Xuống xe nhớ làm Sim trước.”

“Vâng, em biết rồi.”Lâm Dĩ Nhiên nói.

Vào trong thành phố, Khâu Hành dừng xe bên đường, Lâm Dĩ Nhiên đeo cặp xách nhảy xuống xe.

Cô đóng cửa xe, đi xa ra vài bước để Khâu Hành có thể nhìn thấy cô thông qua cửa sổ, hướng Khâu Hành vẫy tay.

Khâu Hành nói:”Đi đây.”

Lâm Dĩ Nhiên nói “Thượng lộ bình an, Khâu Hành. À không đúng, luôn luôn bình an nhé.” Khâu hành lắc lắc điện thoại với cô.

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu

Khâu Hành lên số xe chuẩn bị rời đi.

Đợi Khâu Hành rời khỏi, cô sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với quá khứ, từ giờ trên thế giới này cô chính thức chỉ còn lại một mình.

Trước khi xe phóng đi, Lâm Dĩ Nhiên đột nhiên chạy vòng qua phía trước xe, đi tới dưới cửa sổ bên cạnh Khâu Hành.

Khâu Hành nhìn xuống phía cô nhướng mày.

Lâm Dĩ Nhiên mím môi, ngẩng đầu nhìn Khâu Hành, hỏi anh: "Khi em đi học, nếu anh đi ngang qua, chúng ta có thể gặp lại nhau không?"

Khâu Hành có chút kinh ngạc, nhưng Lâm Dĩ Nhiên vẫn ngẩng đầu chờ đợi câu trả lời của anh.

"Được, anh gọi điện thoại cho em.” Khâu Hành đồng ý.

Lâm Dĩ Nhiên nói "Vâng ạ", sau đó bước đi vẫy tay chào Khâu Hành một lần nữa.

Khâu Hành lái xe đi.

Chiếc xe vừa bẩn vừa cũ, biển số xe phía sau phủ một lớp bụi khiến việc đọc số trở nên khó khăn. Lâm Dĩ Nhiên nhìn chiếc xe càng đi càng xa, hai tay nắm chặt dây đeo cặp sách, nhìn theo rất lâu.

Một cô gái mười chín tuổi, vốn dĩ sau khi thi đại học nên được bố mẹ đưa đi du lịch, lần đầu tiên nhuộm tóc, mua điện thoại mới, mua thêm váy đẹp, chào đón chương mới của cuộc đời.

Nhưng Lâm Dĩ Nhiên lại chỉ có thể đứng bên đường ở một thành phố xa lạ cách xa nhà, nhìn chiếc xe tải cũ đang chậm rãi rời xa. Ánh mặt trời trên đầu chiếu xuống, khiến cô trông càng cô đơn và yếu đuối hơn.

Khâu Hành liếc nhìn gương chiếu hậu, Lâm Dĩ Nhiên trong gương trở nên thật nhỏ bé, cô vẫn đứng yên tại chỗ.

Khâu Hành quay mặt đi nhìn về phía trước, trong mắt anh giờ chỉ còn con đường phía xa.

*

Lâm Châu là một thành phố nhỏ xinh đẹp, không lớn lắm nhưng rất cổ kính. Có những con đường lát đá xanh, người dân ở đây nói chuyện pha một chút giọng địa phương nhưng vẫn có thể hiểu được.

Lâm Dĩ Nhiên đeo cặp xách, trong tay kéo theo xe đựng đồ.

Chiếc xe đẩy được chủ nhà cho cô mượn, chủ nhà là một cặp vợ chồng trung niên, rất dễ nói chuyện.

Lâm Dĩ Nhiên thuê một nhà dân, mỗi tháng tính cả tiền thuê phòng, cô cần trả một nghìn hai trăm tệ, chưa tính tiền điện nước. Lâm Dĩ Nhiên nói hiện tại trên người cô không có nhiều như vậy, chủ nhà cũng đồng ý cho cô trả trước nửa tháng. Tất nhiên, giá thuê rẻ như vậy nên điều kiện cũng không thể tốt được, đây là một căn phòng cũ, trong phòng thậm chí có mùi hôi và ẩm ướt.

Lâm Dĩ Nhiên mua rất nhiều thứ từ chợ, bao gồm cả nhu yếu phẩm hàng ngày, ga trải giường và chậu rửa mặt. Chủ nhà mang đến cho cô một bộ chăn ga gối đệm nhưng cô thấy không sách sẽ lắm, mấy hôm nay cô chỉ mặc quần áo ngủ.

"Bác ơi, cháu để xe ở đây nhé." Lâm Dĩ Nhiên chào chủ nhà, lấy hết đồ đạc trong xe ra, đặt xe trở lại vị trí ban đầu dựa vào tường.

"Được, được, cháu để ở đấy là được." Bà chủ nhà đáp lại cô, nhìn đồ cô mua, cười nói: "Cháu mua nhiều thế à?"

"Vâng ạ." Lâm Dĩ Nhiên mỉm cười.

"Nếu cần cái gì thì cứ bảo bác, để bác xem có gì thay thế được thì sẽ mang cho cháu dùng."

"Vâng ạ, cháu cảm ơn bác." Lâm Dĩ Nhiên cười nói rồi xách đồ lên lầu.

Cô sống ở tầng bốn, tầng cao nhất của tòa nhà này. Bên ngoài cửa sổ của cô là nóc của tòa nhà ba tầng bên cạnh, cô có thể đi thẳng ra ngoài. Trên mái nhà có một ít rau khô của chủ nhà bên cạnh, còn có một vài chậu hoa trống và một số đồ lặt vặt.

Lâm Dĩ Nhiên hầu như không mở rèm, cửa sổ bị khóa chặt.

Thật ra mấy ngày nay cô ngủ không ngon giấc, không dám ngủ đàng hoàng, trước khi đi ngủ cô phải kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ xe đã khóa chưa.

Âm thanh từ phòng bên cạnh và hành lang luôn khiến cô thấy bất an, khi có người đi ngang qua cửa phòng, Lâm Dĩ Nhiên sẽ lập tức tỉnh dậy, mở to mắt nhìn về phía cửa cho đến khi âm thanh dừng lại.

Cô cũng luôn mang theo cặp xách bên mình, ngay cả khi cô ấy chỉ xuống tầng dưới để mua thứ gì đó, chiếc cặp xách cũng không bao giờ rời khỏi người cô.

Suy cho cùng, chiếc cặp xách là tất cả những gì cô có bây giờ, cô không có nhà, không có nơi nào trên thế giới mà cô có thể hoàn toàn không cảnh giác.

Ngoại trừ chiếc cặp này, không có thứ gì khác thuộc về cô.

Ban ngày Lâm Dĩ Nhiên mua cho mình một bộ váy ngủ, mất hai mươi chín tệ, cô đã giặt sạch rồi.

Nhưng tối hôm sau, sau khi tắm xong, cô vẫn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, thậm chí còn đi cả tất.

Cô mở rèm, kiểm tra cửa sổ rồi đóng lại.

Ngoài cửa bị khóa, còn có một chiếc ghế chặn cửa. Dù chặn cửa cũng chẳng có tách dụng gì nhưng vẫn còn hơn là không làm.

Lâm Dĩ Nhiên tắt đèn trần trong phòng, nhưng vẫn để đèn đầu giường bật. Cô mặc quần áo nằm nghiêng, quay mặt ra cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc điện thoại được cô cầm trên tay.

Cô thực sự không có ai để liên lạc, bởi vì trên đời này không có ai thực sự nhớ cô. Nếu không thì cô ấy đã không đi đến tình trạng như ngày hôm nay.

Cô không dùng số điện thoại cũ mà thay bằng số mới

Số điện thoại liên hệ duy nhất trong điện thoại là của Khâu Hành.

Trong sổ địa chỉ có hai số, một là "Khâu Hành 1" cái khác là "Khâu Hành 2". Đó là hai số điện thoại di động của Khâu Hành.

Lịch sử tin nhắn cũng chỉ có vài tin

Lâm Dĩ Nhiên : [Khâu Hành, em mua sim mới rồi, đây là số của em. ---Lâm Tiểu Thuyền]

Thời gian tin nhắn là buổi chiều khi Lâm Dĩ Nhiên xuống xe của Khâu Hành.

Khâu Hành trả lời vào buổi tối: [Em đã báo danh chưa? 】

Lâm Dĩ Nhiên : [Em báo danh rồi. 】

Khâu Hành: [Em sống ở đâu? 】

Lâm Dĩ Nhiên : [Ở khách sạn ạ. 】

Rồi chiều hôm sau:

Lâm Dĩ Nhiên : [Em đã đến Lâm Châu. 】

Phải mất một giờ, Khâu Hành mới trả lời: [Có chuyện thì gọi cho anh. 】

Lâm Dĩ Nhiên : [Vâng ạ. 】

Đây là cách Lâm Dĩ Nhiên dùng điện thoại giao lưu với người khác. Cô thậm chí còn không đăng nhập vào WeChat, đương nhiên là cô cũng không thể đăng nhập.

Cô giữ chặt điện thoại mỗi tối khi đi ngủ, điện thoại luôn sạc đầy pin.

Giống như chiếc ghế trước cửa, cô không biết nó có thể dùng vào việc gì, nhưng cầm điện thoại như thế này vẫn khiến Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy an toàn hơn một chút.

Chiếc điện thoại di động cũ này giống như vũ khí cá nhân cuối cùng của cô. Nhìn mặt sau trầy xước và màn hình bị móp, Lâm Dĩ Nhiên luôn có thể nghĩ đến Khâu Hành.

Mỗi lần nhớ đến Khâu Hành nói có chuyện thì gọi điện cho anh, Lâm Dĩ Nhiên sẽ cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn bị thế giới này bỏ rơi.