Chương 9: Anh là người cứu Lâm Dĩ Nhiên, cho dù nhìn anh có vẻ lãnh đạm như thế nào

Kể từ ngày đó, Lâm Dĩ Nhiên luôn nhận được cuộc gọi từ số lạ.

Lâm Dĩ Nhiên không dám trả lời một câu nào, nhưng cô cũng không dám tắt điện thoại. Cô sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn, tuy nhận được tin nhắn rất đáng sợ nhưng nó cũng cho cô biết đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nếu tắt điện thoại, Lâm Dĩ Nhiên sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi hơn mà thôi.

Ngay ngày hôm sau cô đã mua vé tàu hỏa để đến hành phố tiếp theo, và cũng thực sự đang ngồi tàu hỏa đi rồi.

Ở đó cô dùng chứng minh nhân dân ở trong một khách sạn giá rẻ trong ba ngày, sau đó lại đi đến bến xe bắt xe chở về Lâm Thành.

Cô vậy mà quay lại căn nhà phòng trọ đó, bà chủ nhà hỏi cô đã ăn gì chưa, Lâm Dĩ Nhiên nghe thấy có người nói chuyện với mình thì vô thức giật mình, sau đó nói: “Bác, cháu ăn rồi.”

“Sao trông sắc mặt cháu xấu thế?” Bà chủ nhà lo lắng nói: “Ban ngày ra ngoài cẩn thận đừng để bị say nắng nhé.”

Lâm Dĩ Nhiên cố gắng mỉm cười nói: "Cảm ơn bác."

Cô trở về phòng, ngồi ở đầu giường ngơ ngác hồi lâu.

Cả ngày hôm nay cô đều căng thẳng, luôn cẩn thận quan sát mọi người xung quanh, không dám đến gần người khác.

Đêm đó cô nhận được tin nhắn từ đối phương: [Đi Lâm Dương rồi? Vô ích thôi cô bé, trốn cũng không phải là cách, chúng ta nói chuyện vui vẻ nhé, tao chỉ muốn tìm bố mày thôi, không ép buộc gì mày đâu. 】

Lâm Dĩ Nhiên hít sâu hai hơi trước khi mở tin nhắn ra, đọc xong liền nhắm mắt lại, ôm lấy đầu gối.

Nỗi sợ hãi giống như một tấm lưới khổng lồ, trói buộc Lâm Dĩ Nhiên yếu ớt đến mức cô không thở được.

Cô thiếu kinh nghiệm sống, lại còn quá trẻ.

Một năm qua những thứ xảy ra đối với cô mà nói thực sự quá khó khăn, cũng khó có thể chịu nổi.

Lâm Dĩ Nhiên nhốt mình trong phòng, không dám ra ngoài nữa.

Cô giống như một thứ đồ không thể nhìn thấy ánh sáng, không dám để ai nhìn thấy. Mọi thứ bên ngoài đều không biết, đầy rẫy nguy hiểm.

Cô không biết rốt cuộc ánh mắt của ai đang nhìn chằm chằm mình, cô sợ khi cô đi ra ngoài, người khác sẽ phát hiện cô không thực sự ở Lâm Dương.

Mỗi lần điện thoại reo cô đều rất sợ hãi nên để điện thoại ở chế độ rung.

Một lúc sau, âm thanh rung chuyển truyền đến, Lâm Dĩ Nhiên không còn cầm điện thoại trong tay nữa mà đặt nó sang một bên. Số điện thoại lạ liên tục thay đổi vài cái, xen kẽ là những đoạn tin nhắn.

Trong tin nhắn hông có lời lẽ tục tĩu hay đe dọa một cách thẳng thắn, thậm chí thái độ còn rất tốt, nói rằng hắn chỉ muốn nói chuyện với cô. Lâm Dĩ Nhiên nghĩ đến việc gọi cảnh sát, nhưng cô không thể sống trong đồn cảnh sát mãi được.

Trời tối cô không dám bật đèn nên chỉ ôm cặp xách ngồi bên giường.

Khâu Hành bảo cô trốn trước, nhưng Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy cô không có nơi nào để trốn cả.

Trong căn phòng tối tăm này, Lâm Dĩ Nhiên đang nghĩ đến những ngày cô bị nhốt ở nhà, bên ngoài có người đòi nợ, thỉnh thoảng họ vào dọa cô, rồi lại đi ra ngoài.

Còn có buổi sáng ngày mà cô được Khâu Hành đưa đi, trong nhà chỉ có một người đàn ông mặc qυầи ɭóŧ. Lâm Dĩ Nhiên nhớ lại ánh mắt hắn nhìn cô một cách trần trụi và tục tĩu.

Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy như bản thân bị bắt được rồi, xung quanh có rất nhiều đàn ông, cô sợ đến mức muốn nôn mửa.

Thực ra cô rất ít khi nghĩ đến bố, phần lớn thời gian cô chỉ nhớ mẹ.

Nhưng vào lúc này, Lâm Dĩ Nhiên bỗng nhiên tò mò, bố cô có biết hiện giờ cô đang đối mặt với chuyện gì không? Ông đã nghĩ gì khi bỏ cô ở nhà một mình?

Dù lý do của ông là gì, Lâm Dĩ Nhiên vẫn ghét ông nhiều hơn bao giờ hết.

Một tin nhắn mới được gửi tới——

[Cô bé, em không ở Lâm Dương mà vẫn ở Lâm Thành, đúng không? Trả lời điện thoại đi. 】

Lâm Dĩ Nhiên lập tức ném điện thoại đi, vùi mặt vào trước ngực, trán áp vào đầu gối.

Cô thực sự không còn nơi nào có thể chạy trốn.

*

Ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng gần, khiến Lâm Dĩ Nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cửa, thần kinh dường như bị đứt gãy.

Khi tiếng bước chân dừng ở cửa, tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Dĩ Nhiên cầm cặp sách đứng lên, kéo rèm, đẩy cửa sổ ra.

"Ai?"

Giọng nói của Lâm Dĩ Nhiên khá bình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ có thể nghe thấy hơi thở run rẩy của cô.

Cô đã đeo sẵn cặp xách, tay nắm trên cửa sổ, sẵn sàng nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Giọng nói của người ngoài cửa bình tĩnh lạnh lùng, rất trái ngược với bầu không khí căng thẳng trong phòng: “Mở cửa.”

Lông mi Lâm Dĩ Nhiên khẽ run, nghe người ngoài cửa lại nói: "Tôi, Khâu Hành."

Lâm Dĩ Nhiên trợn tròn mắt kinh ngạc trong giây lát, sau đó lập tức chạy tới mở cửa.

Khâu Hành đứng ở cửa, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản như trước.

Đây là lần thứ ba khi Lâm Dĩ Nhiên đang cực kỳ hoảng sợ và tuyệt vọng, Khâu Hành xuất hiện trước mặt cô, bình tĩnh nhìn cô, với vẻ mặt không liên quan gì đến anh. Sau đó anh dùng khuôn mặt lãnh đạm này để dẫn cô ra khỏi tình thế tuyệt vọng. Anh ấy là người cứu Lâm Dĩ Nhiên , cho dù anh ấy có vẻ lãnh đạm đến thế nào.

L*иg ngực Lâm Dĩ Nhiên đập kịch liệt, mũi đau nhức, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Cô bước tới dùng đôi bàn tay lạnh lẽo của mình nắm chặt một bên cánh tay của Khâu Hành, ngước lên nhìn anh, nói: "Khâu Hành, xin hãy đưa em đi."

Khâu Hành cũng không đẩy cô ra mà chỉ hất cằm về phía phòng nói: “Thu dọn đồ đạc đi.”

Lâm Dĩ Nhiên nói: "Em đã thu dọn rồi, tất cả đều ở trong cặp sách."

Dưới ánh đèn hành lang, Khâu Hành liếc nhìn quanh phòng rồi hỏi: “Quần áo không cần nữa à?”

Lâm Dĩ Nhiên nhìn lại bộ quần áo mình đã giặt và treo trên lưng ghế, cô vẫn giữ cánh tay của Khâu Hành không buông ra, quay lại hoang mang lắc đầu .

Khâu Hành dùng tay còn lại vỗ lên ngọn đèn trên bức tường cạnh cửa, căn phòng đột nhiên sáng lên.

"Đem theo hết những thứ em cần dùng, tôi ở đây đợi em." Khâu Hành nói.

Lâm Lâm Dĩ Nhiên đi theo Khâu Hành xuống lầu, bà chủ nhà ở tầng dưới nhìn thấy cô như sắp khóc, cười hỏi: “Nhìn thấy bạn trai vui đến phát khóc rồi?”

Lâm Dĩ Nhiên nhếch môi, gượng cười, không nói thêm gì nữa.

“Vừa rồi cậu ấy hỏi cháu sống ở đâu, nói cháu không nghe điện thoại, bác đoán là hai đứa cãi nhau.” Bà chủ nhà mỉm cười nói tiếp: “Bạn trai cháu khá đẹp trai đấy.”

Lâm Dĩ Nhiên không trả lời, sau đó đi tới xin lỗi nói với bà rằng cô sẽ không ở lại đây nữa.

Lúc trước cô đã trả nửa tháng tiền thuê nhà, hiện tại vẫn chưa ở đủ. Mặc dù ban đầu đã bàn bạc ở cả tháng mới tính cho cô giá này, nhưng Lâm Dĩ Nhiên đề nghị không cần hoàn lại số tiền đã trả, bà chủ nhà cũng không nói nhiều, cũng không tính tiền điện nước của cô.

Sau khi giao chìa khóa và tạm biệt chủ nhà, Lâm Dĩ Nhiên theo Khâu Hành ra khỏi nhà trọ.

Cô đi phía sau Khâu Hành một bước, dù đang đi trên đường phố đông đúc nhưng cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cũng không còn sợ bị người khác nhìn thấy bản thân.

Trên lưng cô đeo một cặp xách, trên tay là một chiếc túi đựng những vật dụng mới mua, ngay cả ga trải giường, vỏ gối và chăn bông cũng đều được gấp lại và mang đi.

Khâu Hành bước đi không nhìn lại, tay trống rỗng. Ông lão ngồi bên đường nhìn với theo hướng đi của hai người, nhìn cảnh này thực sự có chút buồn cười.

Đối với người qua đường, họ trông giống như một đôi tình nhân đang cãi nhau, chàng trai khá cao cái gì cũng không cầm, trong khi cô gái theo sau mang theo túi lớn và túi nhỏ.

Điện thoại trong túi vẫn rung, nhưng đối với Lâm Dĩ Nhiên mà nói, nó không còn đáng sợ nữa.

Vợ chồng chủ nhà tốt bụng, nhiệt tình không khiến cho cô có cảm thấy an toàn, đám đông náo nhiệt trên đường phố càng khiến cô cảm thấy nguy hiểm.

Tuy nhiên, Khâu Hành có thể.

Dù chỉ có một mình, trải qua cuộc sống nhếch nhác khốn khổ như kẻ lang thang. Nhưng khi nhìn thấy anh, Lâm Dĩ Nhiên lại cảm thấy an toàn.