Chương 8: Mèo tinh

Thanh Khâu về đêm đẹp hơn tranh vẽ, không có mây vờn xung quanh như thiên giới, Thanh Khâu trăng sáng vằng vặc chiếu xuống mặt hồ, vài con đom đóm bay là là gần mặt nước.

Bạch Linh Linh ngồi lẻ loi bên hồ, dùng một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ, khiến cho bóng trăng phản chiếu dưới nước tan ra rồi hợp lại. Bạch Họa xuống trần gian chơi đã ba ngày, tính ra dưới trần gian cũng đã được ba năm. Vị huynh trưởng này của nàng tuy rằng ham chơi nhưng cũng rất sợ cha nàng. Ngày mai cha sẽ cùng mẫu thân trở về, theo lẽ thì hắn đã phải có mặt ở động hồ ly, nhưng giờ này còn chưa thấy tăm hơi, không lẽ lại gây ra họa gì rồi.

Bạch Linh Linh khẽ thở dài, liền dùng một chiếc lông đuôi hồ ly của mình biến ra thành một hình nhân Bạch Linh Linh giống nàng như đúc. Nàng dặn dò với "nàng ta":

"Ngươi ở lại chỗ này, nếu cha mẹ về thì đối phó thay ta. Ta rất nhanh sẽ quay trở lại."

Hình nhân gật đầu nhu thuận với nàng, Bạch Linh Linh mới an tâm rời đi. Nàng xuống trần gian cũng không ít lần, hồi nhỏ chính là bị Bạch Họa dụ dỗ xuống trần gian mua kẹo hồ lô, mua đường phèn, táo đỏ,... nên nàng cũng không hề lo lắng.

Nàng lần theo dấu vết mùi hương của Bạch Họa, tìm đến một thị trấn nhỏ dưới trần gian. Lúc này dưới trần gian đã gần tối, mùi hương của Bạch Hoa vốn dĩ đã rất gần nhưng đột nhiên lại biến mất. Bạch Linh Linh nhìn yêu khí như có như không phảng phất quanh thị trấn này, trong lòng nàng có dự cảm không tốt.

Bạch Linh Linh dùng phép thuật che giấu linh lực cùng khuôn mặt. Khuôn mặt của nàng quá mức rêu rao, nếu đi lang thang dễ bị kẻ xấu chú ý, mà thần tiên thì không được thi triển phép thuật bừa bãi dưới trần gian. Nàng suy nghĩ một hồi liền biến thành bộ dạng của Kiến Anh trong động hồ ly.

Nàng chọn một khách điếm sạch sẽ, sau đó thuê một căn phòng nhỏ để nghỉ lại. Nơi này không khí yên bình nhưng lại phá lệ u ám, có một thứ gì đó khiến nàng lo lắng. Trời chưa tối nhưng ngoài đường xá đã không còn nhiều người qua lại, mọi nhà đều cửa đóng then cài.

Ông chủ khách điếm nhìn nàng, sau đó do dự nói:

"Cô nương trông lạ mặt, chắc là không phải người ở đây."

Bạch Linh Linh gật đầu, ông ta đưa cho nàng chìa khóa phòng, sau đó nhỏ giọng nói:

"Cô nương nếu là lần đầu tới đây, buổi tối vẫn là hạn chế đi ra ngoài. Ở đây có vài thứ không sạch sẽ lắm, chúng tôi cũng không dám ra đường."

Nàng tỏ vẻ sợ hãi, ngạc nhiên hỏi ông ta:

"Thứ gì không sạch sẽ cơ?"

Ông chủ không nói gì nữa, chỉ phẩy tay lắc đầu ra hiệu cho nàng quay trở về phòng. Bạch Linh Linh cũng không hỏi thêm, nàng đoán rằng thứ không sạch sẽ mà ông ta nói chín phần có liên quan tới yêu khí đang quẩn quanh nơi này. Bạch Linh Linh tuy rằng tu vi không cao nhưng những con yêu quái nho nhỏ vẫn không phải đối thủ của nàng. Chỉ là bây giờ việc tìm Bạch Họa quan trọng hơn việc hàng yêu.

Nàng đóng cửa phòng trọ lại, đi về phía cửa sổ, dùng phép biến một viên Trảo Hồn thành một con chuột trắng. Nó khẽ kêu chít chít với nàng rồi chạy ra bên ngoài, Trảo Hồn là phương pháp dễ dàng nhất dùng để tìm người.

Bạch Linh Linh chờ chừng nửa canh giờ, tiếng chít chít mới xuất hiện ngoài cửa sổ, nàng đi ra mở cửa ra, con chuột trắng liền leo vào. Nàng khẽ vỗ đầu nó, nó liền chít chít liên tục để kể chuyện cho nàng, xong xuôi mới biến mất thành một làn khói.

Bạch Linh Linh nghe chuột trắng nói, trong lòng có chút lo lắng. Theo lời nó thì trong trấn này có một con mèo tinh khá ghê gớm. Nàng ta không phải là yêu quái mà chỉ là bán yêu, là kết quả của một con mèo yêu và một nam nhân phàm trần. Tư chất thấp cùng với tu vi không cao, nhưng nàng ta lại mưu mô, lựa chọn việc dụ dỗ nam nhân trẻ tuổi, hấp thu dương khí của họ để mạnh thêm.

Bạch Linh Linh đỡ trán, nàng muốn quay trở về động hồ ly ngủ quá, cái tên Bạch Hoạ hay gây chuyện này không phải có dính dáng gì đến việc này chứ?

Tuy ghét bỏ vị huynh trưởng chuyên phá phách nhưng Bạch Linh Linh vẫn phải đi lôi cổ hắn về, mẫu thân cùng phụ thân mà biết chắc chắn sẽ trói hắn lại đánh, nàng còn muốn yên tĩnh để ngủ đó, không có thời gian chăm sóc vết roi cho hắn đâu.

Con mèo tinh này lẩn trốn trong thị trấn, mở một quán rượu ở phía tây. Lúc Bạch Linh Linh tới gần, mùi thối của yêu tinh cùng yêu khí khiến nàng khó chịu vô cùng, tuy vậy nàng vẫn nhận ra mùi hồ ly quen thuộc nhàn nhạt trong không khí. Nàng khẽ vung tay, lụa Vân La trong ống tay áo liền phát sáng, đánh về phía cánh cổng của quán rượu, kết giới màu đen của yêu tinh liền bị vỡ.

Rất nhanh, một cơn gió tanh mang theo vị máu tràn tới, Bạch Linh Linh chỉ kịp né sang một bên, một móng vuốt sắc đã trượt qua mặt nàng. Bạch Linh Linh nhìn người đứng trước mặt, lạnh giọng:

"Ngươi chỉ là một con mèo tinh nho nhỏ, không chịu khó tu luyện hướng đạo, lại bắt chước kẻ khác hút dương khí loài người?"

Nữ nhân đối diện mặc một bộ váy đỏ rực, tay chân còn đeo lục lạc vàng, trong gió kêu leng keng, móng tay dài sơn cùng màu với y phục rất chói mắt. Nàng ta nhìn Bạch Linh Linh từ đầu tới chân, sau đó cười lớn:

"Lại là một con hồ ly, hôm nay ta đã bắt được một con, ngươi lại chạy tới nộp mạng nữa sao?"

Bạch Linh Linh đã đoán đúng, Bạch Họa quả thật đã rơi vào tay nàng ta. Nàng rũ mắt, mỉm cười:

"Ta vốn không có thù oán gì với ngươi nhưng ngươi lại có vẻ muốn cùng ta kiếm chuyện. Không lẽ ngươi nghĩ mình có thể thắng ta?"

Mèo tinh kia không biết tu vi Bạch Linh Linh bao nhiêu, cũng không biết nàng là hồ ly chín đuôi mạnh nhất trong các loại hồ ly. Nàng ta khẽ đưa bộ móng vuốt sắc nhọn lên mồm liếʍ, cười ma mị:

"Vậy ta muốn xem xem ngươi có bản lĩnh gì, dù sao hấp thụ dương khí loài người cũng tốn thời gian hơn. Chi bằng ăn thịt hai con hồ ly các ngươi, tu vi sẽ tăng lên không ít."

Nói rồi liền dùng móng vuốt phóng về phía Bạch Linh Linh. Bạch Linh Linh dùng lụa Vân La chắn lấy, móng vuốt sắc chạm vào dải lụa trắng, biến nó thành những vệt đen. Nàng không nghĩ tới con mèo yêu này lại có độc xác mạnh như vậy.

Bình thường có vòng Sinh Thanh nhưng hiện tại vòng đã mất, nếu để dính độc này lên người thì sẽ vô cùng phiền phức. Tốc độ tấn công của mèo tinh càng lúc càng nhanh nhưng Bạch Linh Linh cũng không hề kém, hồ ly và mèo vốn là hai loài nhanh nhẹn.

Giao đấu một hồi, mèo tinh nhận ra mình không thắng được nàng, bắt đầu muốn chạy. Bạch Linh Linh dường như cũng nhận ra điều đó, nàng vung lụa Vân La trói lấy hai chân nàng ta, lụa mỏng từ từ siết chặt lấy chân. Bỗng dưng mèo tinh kêu lớn một tiếng, đôi mắt màu xanh của nàng ta khẽ sáng. Bạch Linh Linh trong lòng kêu không ổn, mèo tinh vốn có một tuyệt chiêu là Nhãn Mị, nếu nhìn phải chắc chắn thần trí sẽ bị mê hoặc.

Nàng vội thu hồi giải lụa, che mắt tránh cho ánh sáng chiếu vào mắt của mình, mèo tinh nhân cơ hội đó, lắc mình biến mất trong màn đêm. Bạch Linh Linh vốn dĩ đuổi theo nhưng nhận ra mùi hồ ly của Bạch Họa vẫn còn ở trong nhà, liền phẩy tay thu lụa Vân La vào lại trong tay áo.

Việc quan trọng nhất vẫn là đi cứu con hồ ly không nên thân kia về, việc hàng yêu để tính sau vậy.