Chương 22: Côn ŧᏂịŧ kề sát hoa huyệt

Edit: Dưaa

—–

Giữa trưa, Trì Thanh Chước muốn rủ “người nào đó” cùng đi ăn trưa nhưng bị từ chối. Anh ngồi trong lớp, nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, một lúc sau lại quay mặt đi suy nghĩ điều gì đó.

Đến tối, Trì Thanh Chước lại gọi người nhưng đến tin nhắn còn không có, đừng nói đến có thể gặp mặt.

Trì Thanh Chước trực tiếp đi đến phòng học của Chung Linh.

Tiết tự học buổi tối vừa kết thúc, rất nhiều học sinh đang uể oải nói chuyện qua lại, Chung Linh ngồi bên ngoài hàng thứ hai cạnh cửa sổ đang quay người trò chuyện với các bạn nữ phía sau rất vui vẻ.

Trì Thanh Chước vừa dừng trước cửa, trong phòng học lại nổi lên một trận náo nhiệt, mọi người nháy mắt ám chỉ nhau, học sinh xung quanh đều nhìn anh lộ vẻ kinh ngạc.

Chung Linh nhận thấy mọi người xung quanh có điểm bất thường liền quay đầu lại, nhìn thấy Trì Thanh Chước một tay đút túi quần đang đứng trước cửa phòng học.

Tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung rồi ngay lập tức đóng băng lại.

Trì Thanh Chước nhìn cô một cái, đưa tay thong thả nghịch điện thoại, như là nhắc nhở điều gì.

Anh cũng không có ý muốn nói chuyện, trực tiếp xoay người rời đi.

Tim Chung Linh nhảy dựng lên, vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn anh đã gửi trước đó không lâu: Xuống tầng một.

Chung Linh nắm chặt điện thoại, đợi một lúc tới khi ánh mặt mọi người tản ra mới lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Tầng một không có phòng học, phần lớn là phòng chứa đồ lặt vặt và dụng cụ thể thao. Trì Thanh Chước không biết từ đâu tìm được chìa khóa, ngay khi Chung Linh xuống lầu liền lôi kéo cô vào phòng chứa đồ, thuận tay đóng cửa lại.

Phòng chứa đồ buổi tối không bật đèn, Chung Linh cũng không dám bật, ánh đèn từ cửa sổ chiếu vào bao phủ lấy gò má của cả hai.

Trì Thanh Chước thản nhiên ngồi trên bàn, đôi chân dài chống lên, kéo Chung Linh vào lòng.



Chung Linh không muốn nhưng cũng chỉ biết nắm lấy cánh tay anh cự tuyệt: “…Cậu làm gì vậy?”

“Còn giận?”

Chung Linh rũ đầu không nói lời nào.

Trì Thanh Chước cũng không ép cô, đổi chủ đề: “Sắp đến kì thi tháng rồi.”

Sau đó lại nhìn Chung Linh: “Vật lý của em không tốt lắm.”

Lần trước thuận tay tìm cớ nhờ Chung Linh làm bài tập vật lý, sau khi kiểm tra anh liền phát hiện tỉ lệ chính xác thực sự không cao.

Chung Linh vừa nghe anh nói, nháy mắt ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Hôn tôi, tôi sẽ ôn tập kiến thức trọng tâm cho em.” Anh thẳng thừng bày tỏ.

Chung Linh bị anh ôm trước ngực, hai mắt lập tức mở to: “Làm sao cậu biết được…”

Trì Thanh Chước cười cười: “Đầu óc em mỗi ngày sầu cái gì tôi còn không biết?” Dứt lời liền đem Chung Linh ôm đến trước mặt, hai người dán lại gần, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chung Linh quay đầu đi, nắm chặt ống tay áo của anh, ngón tay ma sát không ngừng, thái độ rõ ràng muốn cự tuyệt.

Trì Thanh Chước dùng lòng bàn tay chế trụ cằm Chung Linh, kéo cô lại, đôi mắt đen láy kiên nghị: “Nghe lời một chút.”

Chung Linh nửa ngày không có động tác gì, rõ ràng là mềm mại trong vòng tay anh nhưng trên người phảng phất như luôn mang theo chút bướng bỉnh.

Trì Thanh Chước chủ động tiến lại ngậm lấy môi cô, Chung Linh lầm bầm hai tiếng rồi vươn tay đẩy người trước ngực ra.

Chung Linh tưởng tượng đến đêm qua liền cảm thấy nhục nhã, thấy anh như không có việc gì mà hôn, Chung Linh càng bất đắc dĩ, muốn giấu mặt sang một bên.



Trì Thanh Chước vốn không kiên nhẫn, thấy cô từ chối liền không vòng vo nữa, trực tiếp kéo quần dài và qυầи ɭóŧ của cô xuống rồi từ phía sau ôm lấy cô.

Trì Thanh Chước dùng một tay nới lỏng thắt lưng quanh eo, đem dươиɠ ѵậŧ sưng tấy cứng ngắc móc ra, ấn người lên trên vách tường, trực tiếp chen vào giữa hai chân.

Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ vừa nóng vừa cứng, Chung Linh theo bản năng cúi đầu xuống liền thấy giữa hai chân mình lộ ra một phần đầu đỏ tươi.

Trì Thanh Chước đỡ lấy côn ŧᏂịŧ, ép nó vào giữa hai mông cô, gậy thịt chọc qua lỗ hoa rồi đẩy đến âʍ ѵậŧ.

Chung Linh như bị sét đánh, bắp đùi run rẩy muốn trượt xuống liền bị Trì Thanh Chước ôm lấy. Ngực anh dán hoàn toàn vào phía sau lưng cô, hô hấp nóng rực cũng phả bên tai Chung Linh.

Trì Thanh Chước đặt lòng bàn tay lên eo cô, nâng eo và mông cô lên làm cho côn ŧᏂịŧ và tiểu huyệt gắn chặt với nhau hơn.

“Giữ như vậy, giúp tôi bắn ra đi.” Trì Thanh Chước hôn lên mặt cô.

Chung Linh bị dọa đến choáng váng, vật cứng giữa hai chân có cảm giác tồn tại đặc biệt mãnh liệt, bởi vì góc mông hướng lên trên làm cho Chung Linh có ảo giác rằng côn ŧᏂịŧ sẽ cắm vào cơ thể cô ngay giây tiếp theo.

Mỗi khi Chung Linh ngoan cố chống cự, Trì Thanh Chước đều sẽ liên tục khuất phục đến khi cô phải nhượng bộ thì thôi.

Hiện tại cũng không ngoại lệ.

984 words

------oOo------