Chương 23: Cứng không

Edit: Vũ Vũ

—–

Gương mặt của Trì Thanh Chước gần trong gang tấc, Chung Linh nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh đang nhìn mình chằm chằm. Cô có chút do dự mà duỗi tay sờ lên bàn tay anh đang nắm eo mình, ánh mắt nhút nhát đầy đáng thương.

Trì Thanh Chước không động đậy, anh đang chờ Chung Linh chịu thua.

Chung Linh dịch mông về phía trước, định đẩy vật ở giữa hai chân ra nhưng lại bị Trì Thanh Chước nắm eo kéo về phía sau, côn ŧᏂịŧ và hoa huyệt vẫn cứ kề sát nhau.

Anh không hài lòng.

Tay Chung Linh đặt lên xương hông của anh, cảm nhận được cơ bắp của anh đã căng chặt.

Cô không dám động đậy nữa, nghiêng mặt nhìn Trì Thanh Chước, cuối cùng mới nhắm mắt lại, run run chạm môi lên má anh, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Một nụ hôn thuần khiết không mang theo tìиɧ ɖu͙©.

“…Như vậy được chưa?” Chung Linh mở mắt, nhỏ giọng hỏi.

Trì Thanh Chước chỉ cảm thấy trên mặt mình như bị lông chim nhẹ nhàng lướt qua, lưu lại từng trận ngứa nho nhỏ.

Anh ừ một tiếng.

“Vậy cậu…có thể lấy cái kia ra không?” Chung Linh cúi đầu nói, sau đó lại dịch người về phía trước.

Cô chỉ mới động một chút, phía dưới đã cọ xát với dươиɠ ѵậŧ của Trì Thanh Chước, cọ đến nỗi anh không nhịn được mà rên lên.

Trì Thanh Chước kéo lấy tay cô, để cô nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô cứng, sau đó khẽ hôn nhẹ lên tai cô: “Em thấy nó có cứng không?”



Chung Linh chỉ cảm thấy nó càng lúc càng dữ tợn, thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh thô thô đang nhảy lên, toàn bộ thân gậy đều nóng và cứng như một cái chày sắt.

Cô lập tức muốn buông ra nhưng Trì Thanh Chước không cho, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng giống như muỗi kêu mà đáp rằng: “Cứng…”

Trì Thanh Chước để cô buông tay khỏi dươиɠ ѵậŧ, sau đó kéo quần của mình lên, dươиɠ ѵậŧ cực lớn lại nguy hiểm cũng đã được cất đi.

“Cứ nhìn thấy em là nó lại cứng như vậy.” Trì Thanh Chước vừa hôn lên má cô vừa nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Cuối cùng anh sửa sang lại quần áo cho cả hai, ngồi xuống ghế dựa, còn Chung Linh bị anh ôm ngồi trên đùi.

“Lại hôn cái nữa.” Trì Thanh Chước cong môi nói.

Vừa rồi Chung Linh đã bị doạ sợ nên lúc này không dám phản kháng, ngoan ngoãn chu môi muốn hôn mặt anh.

Trì Thanh Chước lại nhéo má cô rồi hôn lên môi cô: “Hôn chỗ này.”

Chung Linh mở to đôi mắt ngây thơ, nghe anh nói vậy thì hơi khựng lại.

Trong nháy mắt bốn cánh môi chạm nhau, anh kéo tay Chung Linh ôm lấy cổ mình, còn tay anh khoanh lấy eo cô rồi thong thả vuốt ve.

“Vươn đầu lưỡi ra, liếʍ giống như lần trước.”

Trì Thanh Chước không thoả mãn với nụ hôn này.

Chung Linh bị lời nói trắng trợn của anh làm cho giật mình, không muốn hôn tiếp nữa: “Cậu…Mình không có.”

Người trong lòng muốn thoát đi, bàn tay đang nắm eo cô buộc chặt, kéo cô sát vào ngực mình, thân mật không thể tách ra.

“Liếʍ một chút thôi.” Anh dụ dỗ.

Bây giờ Chung Linh mới hiểu cách thăm dò tính cách của anh, nếu không nghe lời có lẽ cô sẽ càng bị anh mãnh liệt hôn lên, kết quả chẳng khác nhau là mấy.



Chung Linh đành phải nhắm mắt lại, dâng khuôn mặt trắng nõn tới gần, khi đυ.ng tới xúc cảm ướt nóng kia vẫn không nhịn được mà khựng lại vài giây. Sau đó mới vươn lưỡi liếʍ cánh môi của anh, giống chú cún nhỏ nghe lời đang đợi chủ nhân khen thưởng.

Đầu lưỡi của cô rất mềm, mang theo nước bọt cùng hơi thở ngọt ngào trên người cô, mới chỉ liếʍ láp đơn giản như vậy đã khơi dậy du͙© vọиɠ mà Trì Thanh Chước khó khăn lắm mới áp xuống được.

Anh hé miệng, chủ động ngậm lấy lưỡi cô. Sau đó cảm nhận được cả người Chung Linh khẽ run rẩy, cô còn khẽ “ưm…” một tiếng.

Tay Trì Thanh Chước vói vào áo sờ lên eo cô, nắm giữ quyền chủ động, cuốn lưỡi cô vào khoang miệng của mình. Xung quanh an tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng hai người hôn môi tấm tắc quẩn quanh.

Không bao lâu sau Chung Linh đã bị anh hôn cho mơ hồ.

Cô bắt đầu không tự giác mà liếʍ bụng lưỡi và đầu lưỡi của anh, tuy hơi chậm nhưng rất dính.

Toàn thân đều mềm như một khối bơ, tản ra hơi thở ngọt ngào.

Trì Thanh Chước mở mắt nhìn cô rồi lại nhắm mắt, bàn tay nhéo sau cổ Chung Linh, giống như đang nhéo một con thú nhỏ yêu quý vô hạn.

Chờ đến lúc kết thúc, Chung Linh bị hôn đến khó thở, đầu óc mơ hồ, run rẩy dựa vào vai Trì Thanh Chước.

Trì Thanh Chước nhìn dáng vẻ này của cô, nhịn không được mà dùng sườn mặt cọ với má của cô: “Như vậy mới ngoan.”

923 words

------oOo------