Chương 3: Chuyện cũ nhạt phai

Đông qua, xuân tới, hạ sang rồi lại thu... Nàng dần dần không nhớ nổi đã ở bên Nhật Tôn bao nhiêu lâu. Mấy năm trước hắn lên ngôi Hoàng đế, nàng cũng trở thành Hoàng hậu. Còn Thường Kiệt, rốt cuộc chút khiếm khuyết ấy cũng chẳng ngăn được chí khí anh hùng. Hắn đánh đông dẹp tây, trấn yên biên giới, phủ dụ chúng dân, người người đều quy phục.

Cũng có rất nhiều chuyện nàng không còn nhớ rõ. Ví như năm ấy chàng trai đeo mặt nạ hoàng lân vì sao lại nhảy xuống thuyền. Ví như năm ấy tại sao nàng đã bước qua nhịp cầu Đông còn quay đầu gọi lớn. Lại ví như năm ấy khi thả đèn hoa đăng nàng cầu nguyện điều gì, còn hắn lại cầu nguyện điều gì. Nàng thường xuyên ngẫm lại lời cô nói: "Quá lâu rồi, Quân Dao à. Ta cũng không nhớ nữa." Tình cảm thanh xuân, hóa ra cũng có thể nhạt phai dần theo năm tháng.

Những năm này Nhật Tôn thường xuyên đem con gái của hắn đến cho nàng nuôi dưỡng. Nhiều khi nàng tự hỏi không hiểu sao hắn lại có thể kiên nhẫn hàng canh giờ chỉ để ngồi nhìn nàng chơi đùa cùng với mấy đứa nhỏ, rồi đôi khi còn trầm ngâm nói không biết con của nàng và hắn trông sẽ đáng yêu tới mức nào.

Nhật Tôn đã bước sang tuổi tứ tuần mà vẫn chưa có thể bình chân. Cứ hễ thấy tâm trạng hắn vui vẻ thì liên dâng sớ xin hắn lên chùa cầu tự. Hơn một năm trước, khi đi lễ chùa Dâu, hắn đã đưa về một người con gái, phong làm Phu nhân, ban mỹ tự Ỷ Lan. Cuối cùng thì Y Lan cũng sinh hạ cho hắn một Hoàng tử. Càn Đức vừa tròn một ngày tuổi đã được sách phong làm Thái tử. Ỷ Lan cũng trở thành Thần phi.

Những tưởng thời gian này hắn sẽ không rời cung Du Thiềm nửa bước. Vậy mà ngay buổi tối ngày Càn Đức được sách phong, hắn đã tới cung Nghi Hòa. Đây là lần thứ hai hắn tới tìm nàng mà say mèm vì rượu, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ ôm nàng lâu thật lâu. Tới nửa đêm, không rõ hơi men đã tan hay chưa, hắn nhỏ giọng hỏi: "Quân Dao ơi... giả như không gặp Thường Kiệt trước thì liệu nàng có thích ta không?"

"Trên đời này mà có chữ giả như thì nguyện hai ta không quen không biết."

Hắn thở dài, siết chặt vòng tay hơn nữa. "Nàng thật sự không muốn có một đứa con cho riêng mình hay sao?"

Đêm ấy, lần đầu tiên nàng ở bên hắn trọn vẹn. Hóa ra đàn bà dù cứng rắn đến mấy thì có đôi khi cũng chẳng vượt qua nổi sự ích kỷ trong lòng.

Cuối xuân, tiết trời nồm ẩm, bệnh tình của Hoàng thái hậu ngày càng đổ nặng. Cung nữ bẩm lại mấy hôm này người hay mê sảng, còn gọi hoài một cái tên, mà cứ hễ tỉnh thì nước mắt lại lưng tròng. Quân Dao túc trực bên giường bệnh đã nửa ngày trời. Thái y nói người khả năng không qua khỏi canh ba. Quá nửa đêm, Thái hậu chợt tỉnh. Không mê sảng, cũng không khóc lóc. Trái tim nàng thắt lại. Người ta nói kẻ sắp ra đi luôn thanh tỉnh khác thường.

"Quân Dao à, gần đây cứ hễ nhắm mắt là ta lại trông thấy người ấy."

"Cô trông thấy ai ạ?"

"Con từng hỏi trước khi gả vào cung ta có từng yêu ai không, ta nói không nhớ... nhưng Quân Dao à, ta chưa từng quên người đó... chưa bao giờ ta quên được người đó."

Quân Dao lặng lẽ nhìn người đàn bà tóc sương đã điểm trắng cả mái đầu. Nàng vô thức đặt tay lên bụng, bên trong có một sinh linh nhỏ bé đang lớn lên từng ngày. Rồi chợt có gì đó nhen lên giống như là hy vọng, nàng nắm tay Thái hậu, khẩn khoản hỏi: "Cô ơi, liệu đến bây giờ thì cha đã xem con là một quân cờ bỏ đi chưa?"

Thái hậu nhìn nàng trong đôi mắt toàn là thương hại. Lát sau, người ngoảnh đi, nhìn trân trối lên nóc điện. "Ta từng nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn gả vào Đông cung thì anh sẽ tha cho chàng... nhưng ta sai rồi... sai rồi... hoàn toàn sai rồi..."

Nàng tuyệt vọng buông tay. Thái hậu cũng bắt đầu chìm vào cõi vô thần.

Chưa bao giờ nàng thấy Nhật Tôn tức giận tới như vậy. Ngay cả trong cái đêm tân hôn nàng nhắc tới Thường Kiệt, hắn cũng gắng sức mà kiềm chế. Nhưng hôm nay hắn đã điên cuồng đập nát một nửa cung Nghi Hòa. Hai cung nữ hầu nàng cơm nước cũng bị đem ra trượng hình cho tới chết. Máu tươi loang thâm, ngấm sâu vào từng kẽ gạch trong sân điện.

Trời đổ mưa. Nhưng nước dù xối xả trút xuống bao nhiêu cũng không làm sao gột sạch được máu và tội lỗi.

Hắn siết nghẹt lấy bả vai nàng, đôi mắt đỏ ngầu van vi "Làm ơn đi Quân Dao! Làm ơn nói với ta không phải là nàng đã tự tay gϊếŧ nó! Làm ơn đi mà!"

Nàng lắc đầu, nước mắt mặn chát lăn dài trên gương mặt tái nhợt. "Thần thϊếp không muốn có đứa trẻ này... thật sự không muốn..."

Hắn tuyệt vọng buông tay. Nàng ngã nhoài xuống nệm. Hắn cũng kiệt sức mà đổ gục xuống bên giường. Trong từng lời thốt ra, nàng nghe thấy tiếng trái tim hắn vụn vỡ: "Là thủy ngân đấy, Quân Dao ơi! Giờ thì nàng sẽ không bao giờ mang thai được nữa. Nàng vừa lòng chưa!"

Ngày hôm ấy, nhìn hắn thất thểu bỏ đi dưới cơn mưa rào đầu hạ, nàng thực tò mò muốn biết giới hạn của bậc quân vương dành cho một người đàn bà càn quấy như nàng có thể sâu rộng tới mức nào.