Chương 2: Mỹ nhân khuynh thành

Nhìn mạn thuyền mỗi lúc một xa bờ, Quân Dao quay lại phía chàng thanh niên đeo mặt nạ hoàng lân, xẵng giọng nói: "Ta là Dương Quân Dao. Cha của ta là Thượng tướng quân Dương Bình. Cô ruột của ta là Nguyên phi Tuyết Anh. Dám động vào ta thì ngươi sẽ không được yên thân đâu."

Người thanh niên tà tà khua mái chèo, thong dong đáp: "Ta là Ngô Thường Kiệt. Cha nuôi của ta là Khai Quốc Vương Lý Long Bồ. Người anh em thân nhất của ta là đương kim Thái tử Lý Nhật Tôn. Dù ta có động vào nàng thật thì cũng chẳng ai dám làm gì ta đâu."

Quân Dao liếc nhìn đám con gái đang ríu rít nhóng cổ bên bờ hồ, nói mát: "Ra là đệ nhất mỹ nam của Đại Cồ Việt."

"Cũng bất đắc dĩ ta mới phải nhảy xuống thuyền." Chàng thanh niên bối rối lùa tay vào mái tóc.

Nàng mỉm cười, khua nước đẩy vài ngọn đèn hoa đăng đầu ở dạt mạn: "Ban nãy có xem anh múa Độc chiếm ngao đầu ở tháp Nghinh Phong. Giai nhân rung động bởi khí khái anh hùng cũng là lẽ thường tình."

"Lên thuyền mà không xin phép là Thường Kiệt có lỗi! Chờ lát tan hội sẽ đưa nàng vào bờ."

Trăng rằm rọi chiếu khắp nhân gian, mặt hồ trong vắt như mặt gương đồng. Giai nhân in bóng hình dưới nước tựa bức tranh thủy mặc khiến cho quân tử đắm nhìn tới say lòng.

"Ai dạy nàng vẽ chân mày vậy?"

"Có đẹp không?"

"Đẹp! Vẽ trên gương mặt mỹ nhân lại càng đẹp!"

Quân Dao nhẹ hỉnh cằm: "Không phải tự nhiên mà người ta lại nói con gái nhà họ Dương xưa nay đều là mỹ nhân khuynh thành."

"Khuynh thành hay không ta chẳng biết, nhưng hiện giờ thì đã lạc cả tay chèo rồi."

Hôm ấy từ biệt, nàng trao hắn nụ cười nhẹ phớt gió xuân. Bước qua nhịp cầu Đông còn quay lại nói lớn một câu, dệt nên giai thoại đẹp nhất chốn kinh kỳ: "Này Ngô Thường Kiệt, con gái lớn nhà Thượng tướng quân Dương Bình vừa tới tuổi cập kê. Nếu thích nàng ấy thì sớm mang sính lễ mà hỏi cưới."

*

Một tháng sau, nàng lên kiệu hoa, nhưng không phải gả vào nhà họ Ngô, mà là gả cho Đông cung Thái tử.

"Thế lực của cha ở trên triều như mặt trời ban trưa. Giờ còn đem gả con cho Thái tử. Cô không sợ Bệ hạ nghi ngờ nhà họ Dương có dã tâm ư?"

"Con chỉ cần sinh cho nhà họ Dương một Hoàng tôn. Những chuyện khác không cần quan tâm."

"Nhưng cô ơi..."

"Đừng tưởng ta không biết vì sao con nằng nặc không chịu. Chuyện giữa con và Ngô Thường Kiệt ta sẽ tìm cách dẹp yên. Con chuẩn bị sẵn sàng để gả vào Đông cung đi."

Mưa phùn giăng kín trời xuân. Tấm áo tân nương đỏ thắm cũng bị nhuộm xám bởi sắc trời ảm đạm. Bước chân qua cửa cung Long Đức, cũng có nghĩa nàng phải bỏ lại sau lưng chàng thanh niên đeo mặt nạ hoàng lân, bỏ lại sau lưng mơ mộng tương tư thời thiếu nữ.

"Trước khi gả vào cung, cô có từng yêu ai không?"

"Quá lâu rồi, Quân Dao à. Ta cũng không nhớ nữa."

Những cái hôn vụng về đưa nàng thoát khỏi cơn mê. Nàng hốt hoảng chống tay lên ngực áo thêu chỉ vàng. "Thái tử, chẳng hay ngài đã từng nghe giai thoại về đôi tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kỳ chưa?"

Bàn tay đặt trên eo nàng thoáng siết nhẹ. "Thái tử phi muốn nhắc tới chuyện giữa nàng và Thường Kiệt sao?"

"Thái tử anh minh."

Nhật Tôn đặt mình nằm nghiêng xuống nệm, ngón tay hờ hững vuốt dọc sống mũi nàng. "Nếu đã gả vào Đông cung thì những chuyện hoang đường ngày trước nàng nên quên đi mới phải."

"Chuyện hoang đường trong mắt Thái tử, cả đời này thần thϊếp cũng không quên được."

Hắn mỉm cười, cúi xuống nói khẽ vào tai nàng: "Thượng tướng quân gả nàng vào Đông cung không phải vì muốn nàng sinh ra một Hoàng thái tôn sao? Ta giúp các người sớm ngày toại nguyện."

"Thái tử chấp nhận chung đυ.ng với một người con gái trong lòng luôn hướng về kẻ khác ư?"

Rầm.

Quân Dao sợ đến lạc cả hồn nhưng vẫn ngoan cố nhìn lại đôi mắt đang bừng bừng lửa giận. Cả khắc trôi qua mà nắm đấm gân guốc vẫn ghì chặt xuống tấm nệm bên hông nàng. Tới khi Nhật Tôn đã bỏ đi một lúc lâu, nàng vẫn không tin được rằng hắn chưa nổi điên mà siết chết mình.

Suốt một tháng sau đó, Nhật Tôn không hề đặt chân tới các Hòa An nửa bước. Lần đầu tiên gặp nhau sau đêm tân hôn lại là nàng chủ động đi tìm hắn. Chiều hôm ấy nàng nghe đám cung nữ rỉ tai nhau, rằng đệ nhất mỹ nam của Đại Cồ Việt đã trở thành quan nội thị.

"Tại sao ngài làm vậy?"

Nhật Tôn bình thản đọc hết trang sách rồi mới tà tà buông một câu: "Gần đây ta làm rất nhiều chuyện. Thái tử phi muốn hỏi chuyện nào?"

"Tại sao ngài lại khiến Thường Kiệt trở thành nội thị?"

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt phẳng lặng nhưng cuốn sách trên tay thì đã hơi nhăn nhúm.

"Nội thị thì có sao? Nếu làm tốt thì tiền đồ cũng rất xán lạn."

"Thái tử, Thường Kiệt là người anh em thân thiết nhất của ngài."

"Thái tử phi ngày nhớ đêm mong người anh em thân thiết nhất của ta, vậy nên ta mới đưa hắn vào cung bầu bạn cùng nàng. Nàng còn không vừa lòng?"

Thế nhưng đêm ấy hắn lại tới phòng nàng, cả người nồng nặc hơi men.

"Thường Kiệt là người anh em thân nhất của ta... là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất... là kẻ thân mang chí khí anh hùng... giờ lại thành ra như vậy. Quân Dao ơi... cả đời này ta cũng không đền hết tội... cả đời này cũng không đền hết tội."

Nhật Tôn cứ thế quỳ dưới nền đất, gục vào vai nàng mà khóc nấc lên. Nàng cũng không buồn đẩy hắn ra.

"Kẻ có tội đâu chỉ mình Thái tử." Nàng nói khẽ, nước mắt không biết đã trào ra từ bao giờ.

1. Lý Thường Kiệt vốn mang họ Ngô, húy là Tuấn, tự là Thường Kiệt. Sau này ông làm quan, lập được đại công, được vua ban quốc tính và đổi sang họ Lý.

2. Đại Cồ Việt: quốc hiệu của Việt Nam từ năm 968 đến năm 1054.

3. Độc chiếm ngao đầu: một con lân biểu diễn, tượng trưng cho cái uy cái dũng của một mãnh tướng, một vị anh hùng.

4.Cung Long Đức: nơi ở của Thái tử thời Lý, được xây bên cạnh Cấm thành nhằm giúp Thái tử gần gũi hơn với dân chúng