Ban ngày nghe tiếng "Chỉa... Chỉa!" của Ngư Trận rất nhiều lần.
Giọng điệu đó quả thật giống như âm thanh của ma quỷ, cả đêm Sư Nhạn Hành đều mơ thấy một đám diễn viên tướng thanh người Thiên Tân tập hợp lại nói một hơi, cuối cùng phất trường bào đuổi theo nàng điên cuồng gào thét "Chỉa... Chỉa!"
"Chỉa... Chỉa! Đến cũng đến rồi, vội không... Gấp không?"
Cứ thế Sư Nhạn Hành bị dọa tỉnh.
Thật là đáng sợ!
Ngư Trận làm ổ ở trong lòng nàng như con thạch sùng cũng tỉnh dậy.
Tiểu cô nương ngẩng cái đầu tóc xù như hoa bồ công anh lên nhìn nàng một cái, mặt mày cong cong, vô thức muốn mở miệng.
Sư Nhạn Hành giật mình một cái, một tay bịt miệng cô bé lại.
Ngư Trận mở to đôi mắt không hiểu gì.
Sư Nhạn Hành xấu hổ cười một tiếng, hắng giọng một cái, thấp giọng nói: "Nào, đọc theo ta, tỷ... Tỷ..."
Hóa ra là tỷ tỷ muốn chơi cùng ta!
Cái đầu bồ công anh của Ngư Trận lập tức trở nên tỉnh táo.
Cô bé nghiêm túc nghe, nghiêm túc học, sau đó nghiêm túc mở miệng:
"Chỉa... Chỉa..."
Sư Nhạn Hành: "... Tỷ tỷ."
Ngư Trận: "Chỉa chỉa."
Sư Nhạn Hành: "..."
Nàng giơ tay đỡ trán.
Nghèo đã là gì, hóa ra đây mới là thất bại đầu tiên của nàng sau khi xuyên không.
"Không ngờ con lại thích Ngư Trận như vậy." Một bên khác, Giang Hồi cũng đã thức dậy.
Thấy nàng kiên nhẫn chơi cùng thứ nữ như vậy, trong lòng Giang Hồi lập tức mềm nhũn, cuối cùng vẫn là một người tốt.
Sư Nhạn Hành gắng sức nhắm mắt lại, sau đó quay đầu nhìn Giang Hồi, hỏi rất thành khẩn: "Người có cảm thấy giọng điệu gọi tỷ tỷ của Ngư Trận có chút là lạ không?"
"Có sao?" Giang Hồi ngẩn ra, sau đó cười nói: "Trẻ con răng còn chưa mọc đủ nữa, chắc là một thời gian nữa sẽ đỡ thôi."
Dừng một lát, bà ấy lại nói: "Đa tạ con đã nói chuyện với con bé, từ nhỏ đứa bé này đã ít nói."
Sư Nhạn Hành nghĩ thầm, lại còn từ nhỏ, giờ con bé này cũng đã lớn đâu!
Hai ngày sau, Sư Nhạn Hành đã hiểu rõ đại khái về vốn liếng của cái nhà này:
Tiền mặt chỉ còn lại mười tám quan, mà năm nay giá của bột mì mịn là tám văn tiền một cân, nếu như là lương thực cũ hoặc là lương thực phụ thì chỉ cần bốn năm văn.
Bởi vì bình thường nam chủ nhân làm nghề mộc là chính, kiếm được nhiều hơn so với trồng trọt, thế nên trong nhà chỉ có mấy mẫu đất cằn, cuộc sống cũng coi như không có trở ngại.
Sau đó ông ấy bị bệnh, thu nhập chính từ nghề mộc biến mất, ruộng cũng không trồng được nên bèn cho người khác thuê ruộng để trồng.
Bởi vì là đất cằn lại số lượng ít, hàng năm sau khi trừ bỏ thuế má, trong nhà có thể nhận được khoảng một trăm cân mì tươi làm tiền thuê đất.