Chương 12

Năm nay vừa đưa tới không lâu, giờ còn lại khoảng tám mươi cân.

Một nhà bốn người ban đầu ăn một trăm cân mì kia tuyệt đối là không đủ.

Cho dù bây giờ chỉ còn ba mẹ con cũng thỉnh thoảng phải trộn thêm một chút ngũ cốc mới có thể chống đỡ đến sang năm thu tiền thuê.

Đây còn phải là một năm mưa thuận gió hòa, nếu không tất nhiên sản lượng sẽ giảm.

Sư Nhạn Hành lại phải cảm thán người lao động thời xưa làm ruộng thật không dễ dàng.

Nếu như đặt ở xã hội hiện đại, sản lượng của một mẫu đất gần gấp mười bây giờ.

Cả một mùa hè vừa qua, vườn rau trong nhà mọc không ít cà tím, đậu cô ve, còn có rau dại hái vào mùa xuân, ba mẹ con ăn không hết, tất cả đều được Giang Hồi hái về rửa sạch làm thành rau khô, bây giờ đang cất giữ ở trong phòng bếp nhỏ.

Mà lúc này còn có mấy loại củ quả như bí đao, củ cải, mướp, bầu đang sinh trưởng ngày đêm, tuy rằng mỗi loại chỉ có hai ba cây nhưng cũng đủ để ba mẹ con ăn rồi, tạm thời không cần mua nữa.

Qua mấy tháng nữa, cà rốt và củ cải trắng cũng sẽ chậm rãi lớn lên.

Cuối cùng Sư Nhạn Hành đã có thể hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng đột nhiên hiểu ra tại sao người hiện đại đều muốn có một mảnh đất trống để trồng rau.

Rau quả tự do thật là ngon!

Theo tình hình này, cho dù không ăn món chính thì tạm thời cũng không đói chết được.

Nhưng y phục của ba người đều đã cũ, bông bên trong chăn bông và áo bông đã bị lòi ra mấy lần, không thể dùng tiếp được nữa.

Trời đông giá rét sắp tới, áo bông cũ không thể chống lạnh được, cần phải kéo vải mới, mua bông mới.

Lại là một khoản chi tiêu...

Ngoài ra còn có mấy miếng ngói trên sương phòng phía Tây đã bị lỏng lẻo, mỗi khi gặp thời tiết không tốt, bên ngoài trời mưa to, bên trong cũng đổ mưa nhỏ, cũng phải dành thời gian tìm người tu sửa một phen, đổi mấy miếng ngói mới.

Còn cả giấy dán cửa sổ này nữa, dầu để xào rau, muối để nấu ăn, gừng...

Tất cả đều là những khoản chi tiêu không giảm bớt được.

Vẫn phải kiếm tiền.

Hơn nữa còn phải nhanh một chút.

Giang Hồi khẽ đυ.ng vào Sư Nhạn Hành: "Đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi."

Sư Nhạn Hàn bỗng nhiên hoàn hồn: "Cũng được."

Không thể vội vàng được, còn phải đi lên trấn khảo sát thực địa một phen mới có thể quyết định bán cái gì.

Chỗ thôn của nàng gọi là thôn Quách Trương, bởi vì trước kia là do mấy hộ họ Quách và họ Trương tụ tập định cư, thế nên mới lấy tên như vậy, rất trực tiếp rõ ràng.

Mấy thôn lân cận cũng có phong cách như vậy, gì mà thôn Đại Triệu, thôn Tiểu Triệu, thôn Thượng Lưu, thôn Hạ Lưu.

Đương nhiên, nghèo cũng phải nghèo như nhau.