Chương 8: Lời Ngỏ

“Giai Hồ! Đại Yêm chi loạn, hưu quan mà có thể không dễ thay đổi chí hướng, trong bốn bể rộng lớn, có được mấy người chứ? Mà năm người sinh vào giữa thời kì biên ngũ, vốn không nghe theo sự giáo dục của thi thư, sục sôi đại nghĩa, không màng sống chết, cũng mất không biết nguyên nhân đấy ư? Với lại giả mạo chỉ dụ vua cũng đã bày ra, bắt những người câu kết với Đảng khắp thiên hạ, khó tránh không vội vàng hấp tấp, mà ôm cây đợi thỏ, đợi thánh nhân đều ra hết thì đi đến con đường thắt cổ tự tử, không thể nói không phải sức lực của năm người vậy......”

Sau khi Bùi Văn Tuyền dùng giọng phổ thông chuẩn vô cùng có sức truyền cảm đọc xong bài kí (Mộ của năm người) nổi tiếng truyền lại đời sau, sau đó ở trên bảng viết mấy đề đọc hiểu, nhìn đồng hồ, nói với các học sinh:

“Còn mấy phút nữa là tan học rồi, các em chép mấy đề này về nhà, cuối tuần này không tăng thêm bài tập nào cho các em nữa, có điều không cần cô nói các em cũng nên hiểu, thi giữa kì thi xong, thi cuối kì cũng không còn xa nữa, thi xong các em phải tạm biệt với cuộc sống của lớp 10 rồi, học kì sau trở lại trường học là thành học sinh lớp 11 rồi, đừng thoải mái quá nhé, biết chưa?”

“Biết rồi ạ! Thưa cô!” Học sinh cả lớp đồng thanh nói, Bùi Văn Tuyền cười, ném chiếc bút chì ở trong tay xuống, phủi bụi phấn ở trên tay đi, lúc này bà cảm thấy trong túi quần rung lên, quay người lại rút điện thoại ra nhìn, thông báo wechat có một hàng chữ ngắn: “Ngày kia có trận đấu bóng đá, bạn sẽ đến chứ?”

Bùi Văn Tuyển thầm thở dài, tay nắm chặt lấy điện thoại, quay người rời khỏi lớp học đi đến phòng giáo viên, trên đường đi sắc mặt của bà có chút mơ màng, thậm chí trên đường đi có mấy học sinh và đồng nghiệp chào hỏi bà, bà đều nhìn mà không thấy.

Thu dọn xong túi công văn, Bùi Văn Tuyền vẫn không hề hạ được quyết tâm phải trả lời tin nhắn wechat kia như thế nào, bà từ từ bước về bãi đỗ xe, sau khi ngồi vào xe nổ máy, dứt khoát ném điện thoại sang một bên.

Xe chầm chậm đi ra khỏi trường, chưa đi được bao lâu, điện thoại đột nhiên kêu lên, Bùi Văn Tuyền giật mình, liền nhìn lên màn hình hiển thị cuộc gọi đến ở trên xe, bên trên là một chữ “Quyên” đơn giản, bà lúc này mới thở phào một hơi, ấn nút nghe điện thoại.

“Làm sao thế? Tối nay cậu không phải là đi xem mắt à?” Còn chưa đợi đối phương nói chuyện, Bùi Văn Tuyền liền dùng ngữ điệu vui vẻ trêu đùa nói: “Tại sao bây giờ vẫn còn gọi điện cho tớ? Muốn tớ qua đó làm bóng đèn hả?”

“Ha, đừng nhắc nữa!” Giọng của Ngũ Nhược Quyên ở đầu bên kia lộ ra có chút mệt mỏi: “Đây không phải nhờ phúc của bố cậu sao, nói tối nay là buổi tiệc cuối cùng trước khi bố cậu về hưu rồi, người ở trên dưới toàn cục đều không thể thiếu! Cục trưởng đã mở lời rồi, tớ có thể không cho mặt mũi sao? Muốn chạy cũng không thể chạy được.... Chỉ đành nhắn tin cho anh ấy hủy bỏ thôi.”

“Huỷ bỏ? Sao có thể được chứ? Đó là việc cả đời của cậu đó! Chị gái à.”

“May mà, anh ấy không nhỏ nhọn, nói đổi thành chiều ngày hôm kia ở Bắc Cực Quang uống trà chiều.”

“Ừ.... vậy cũng được, buổi sáng gặp cũng có thể nhìn rõ một chút.” Bùi Văn Tuyền cười nói.

“Tốt cái gì chứ? Kiểu thiếu phụ luống tuổi có chồng như tớ, buổi tối còn có thể nhờ ánh đèn gì đó che đi, buổi sáng không thể giấu giếm được cái gì cả.”

“Ha ha ha, ai bảo cậu muốn trâu....” Bùi Văn Tuyền đột nhiên dừng lại, mặc dù bà và Ngũ Nhược Quyên là bạn thân rất nhiều năm rồi, nhưng thân phận nhà giáo nhân dân, vẫn là khiến bà cảm thấy dùng lời nói quá tục để nói chuyện với bạn bè quả thật là không hay, bà dừng lại, thay đổi lời nói: “Ai bảo cậu muốn theo trào lưu thích chơi tình yêu chị em gì chứ? Nhớ dùng lọ kem che khuyết điểm lần trước tớ đứa cho cậu nhé, bôi lên khoé mắt, hiệu quả rất tốt đấy.”

“Được rồi, được rồi, chỉ sợ cho dù che như thế nào đi nữa, cuối cùng đều là thấy hết thôi! Haizz, tớ thật sự không muốn đi lắm.” Giọng của Ngũ Nhược Quyên nghe ra có ý muốn rút lui.

“Đi đi.” Bùi Văn Tuyền cười cổ vũ bà: “Chị gái, hạnh phúc và hạnh phúc tìиɧ ɖu͙© nửa đời sau của cậu, chỉ xem lần này liệu có thể theo đuổi được tiềm lực này không thôi đấy.”

“Cậu đi đi ấy!”

Ngũ Nhược Quyên cười mắng: “Không nói linh tinh với cậu nữa, tớ cùng mọi người đi dự tiệc đây. À đúng rồi, cậu muốn đến đây không?”

“Không đâu, hôm nay anh Đổng về nhà, tớ về nhà nấu cơm cho anh ấy đây.”

“Vậy được rồi, cậu đi làm người vợ hiền mẹ tốt đi. Mà anh Đổng dạo gần đây vẫn cố gắng về nhà thây.”

“Làm gì có đâu!” Bùi Văn Tuyền thở dài: “Cũng chỉ có cuối tuần mới có thể nhìn thấy người thôi.”

“Hi hi.” Trong giọng nói của Ngũ Nhược Quyên mang theo ý đùa cợt: “Giám đốc Đổng vẫn nhớ về nhà trả bài, vậy thì cậu biết đủ đi, tối nay đừng quá tốn sức nhé.”

“Cậu muốn chết à!” Bùi Văn Tuyền xấu hổ đỏ mặt: “Nhanh chóng đi gặp anh đẹp trai kia đi, trâu già gặm cỏ non, xem về sau không dày vò chết cậu mới lạ đấy!” Bùi Văn Tuyền cuối cùng vẫn đem lời vừa nãy chưa nói nói ra rồi.

Bố của Bùi Văn Tuyền là cục trưởng của cục giáo dục của thành phố Bình Hà, sắp 60 tuổi rồi, đang chuẩn bị làm thủ tục về hưu. Ngũ Nhược Quyên là bạn tốt nhất của Bùi Văn Tuyền, lúc trước cũng là một giáo viên, sau khi li hôn khi còn trẻ một mình dẫn theo con trai Phùng Hạo Bằng để nuôi dưỡng, cuộc sống rất khổ cực, sau đó vẫn là Bùi Văn Tuyền nhờ bố giúp đỡ, tìm cơ hội điều bà ấy vào làm ở cục giáo dục, sau đó cuộc sống của hai mẹ con bà ấy mới dần dần tốt lên.