Chương 7: Chết Con Rồi

Thì ra, Đổng Bình Xuyên mê hoa háo sắc, làm chuyện ân ái với phụ nữ từ trước đến giờ không dùng bαo ©αo sυ, nhưng mà ông ấy có một tật xấu chính là luôn sợ động vào người phụ nữ không sạch sẽ mang lại bệnh tìиɧ ɖu͙© vì thói phong lưu cho ông ấy, vì vậy ông không từ trước giờ không động vào những cô gái làm ở những nơi phong lưu. Tình nhân bao nuôi đều là những cô gái trẻ học ở trường đại học hoặc là có công việc chính đáng, với lại mỗi lần trước khi lên giường, ông đều sẽ để những người phụ nữ này đi xét nghiệm ở bệnh viện trước, mà khi đã trở thành người phụ nữ của ông rồi, ông sẽ không cho phép người đàn ông khác chấm mυ"ŧ, mỗi một người phụ nữ một tháng đều sẽ lấy được rất nhiều tiền, nhưng nếu một khi bị phát hiện người phụ nữ của mình nɠɵạı ŧìиɧ, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.

Lý Nhã Lâm từng nghe nói, lúc trước có một tiếp viên hàng không được ông bao nuôi không biết được sự lợi hại của ông, sau khi trở thành tình nhân của ông còn cùng với một nam tiếp viên hàng không cùng công ty liếc mắt đưa tình, kết quả hai người sau một lần bay cùng chuyến bay đến Tân Cương, cho rằng nơi đó cách xa Bình Hà nên rất an toàn, liền hẹn nhau đến khách sạn thuê phòng, kết quả hai người vừa mới cởϊ qυầи áo ra liền bị một đám người chặn ở trong phòng, cuối cùng thì không mất đi tính mạng, chỉ là nghe nói bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người về sau không thể dùng được nữa.

“Nói bậy bạ gì vậy chứ! Bố hư hỏng! Người ta.... người ta ở đâu cũng giữ lại bố, làm sao lại để người đàn ông khác động vào chứ!” Lý Nhã Lâm cười ngọt ngào nói.

“Vậy thì tốt rồi.” Đổng Bình Xuyên cười hi hi, mông hơi vểnh lên, dươиɠ ѵậŧ quẹt mở bờ âʍ ɦộ của cô gái, trực tiếp đâm vào.

“Bố..... bố “làm” chết con rồi..... to quá rồi....” Lý Nhã Lâm phóng túng vừa kêu to lên vừa lại uyển chuyển.

Đổng Bình Xuyên cười hi hi, ông mặc kệ phản ứng của người phụ nữ là thật hay giả, cảm giác âʍ đa͙σ căng chặt của thiếu nữ bao trọn dươиɠ ѵậŧ quá là sướиɠ rồi, điều quan trọng hơn là nhìn thân thể thanh xuân chưa đến 20 tuổi này lúc này đang ở dưới người ông uyển chuyển xin làʍ t̠ìиɦ, loại cảm giác thoả mãn này người vợ già của ông bất kể như thế nào cũng không thể cho ông được.

“Vợ ơi! Sao sớm như vậy em đã về rồi? Việc như thế nào rồi?” Nhìn thấy Dương Vũ mở cửa đi vào nhà, Hàn Thiếu Nghĩa liền đi lên trước, thấp thỏm không yên nhìn vợ Dương Vũ của mình.

Dương Vũ không nhìn chồng một cái, tay vịn vào tủ giày, cởi đôi giày cao gót màu đen ra, sau đó đi thẳng vào phòng khách.

“Mới sáu giờ mà.... Vợ à, gặp được giám đốc Đổng chưa?...... Ông ấy..... các em.... có... cái đó không?” Nhìn Dương Vũ trầm mặc ngồi ở trên ghế sô pha, Hàn Thiếu Nghĩa chầm chầm đi đến bên cạnh bà, vội vàng hỏi.

Liền ngẩng đầu nhìn chồng vội vàng hoảng hốt một cái, Dương Vũ mặt không biểu cảm nói:

“Ông ấy không chịu giúp đỡ, chỉ nói sẽ bảo mấy người kia tạm thời không đến làm phiền chúng ta, những việc còn lại, vẫn cần tự anh đi giải quyết.” Nói xong mắt của Dương Vũ liền nhìn về phía xa, ánh mắt lại hoàn toàn mất đi tiêu điểm.

“Cái này....cái này sao có thể được chứ?” Hàn Thiếu Nghĩa gấp gáp: “Nhiều tiền như vậy, em bảo anh trong chốc lát có, đi đâu để xoay sở được chứ? Vợ à! Em.... em có.... có cho giám đốc Đổng.....cái đó không?”

“Bốp!” Tiếng động vô cùng rõ ràng vang lên, Dương Vũ trừng to mắt ra, mạnh mẽ độc ác tát một cái lên mặt của chồng.

“Anh có phải là muốn hỏi tôi có để cậu ấy lên giường cùng phải không? Không có! Không có! Tôi dụ dỗ cậu ấy, cậu ấy không thèm để ý đến tôi!”

Nắm đấm của Dương Vũ đánh về phía ngực của chồng, nước mắt của bà rơi lã chã, bà lúc xinh đẹp rực rỡ đã từ chối theo đuổi của bao nhiêu người, lựa chọn kĩ càng cuối cùng chọn Hàn Thiếu Nghĩa, ai biết được.... ai biết được ông ấy sẽ là người nhu nhược, kẻ bỏ đi như thế này chứ!

“Anh có phải là rất tiếc đúng không? Vợ mình không thể khiến cho người đàn ông khác hứng thú, anh rất không thích có phải không? Hả?” Dương Vũ bắt đầu hét lên.

“Vợ à..... vợ à..... Em đừng có như vậy....” Hàn Thiếu Nghĩa không dám trốn tránh, chỉ là thử nắm chặt hai tay của Dương Vũ, nhưng Dương Vũ lúc này cảm xúc kích động, trong chốc lát làm sao có thể khốn chế lại được chứ? Hàn Thiếu Nghĩa liên tiếp chịu mấy cú đấm, nắm đấm của Dương Vũ cũng dần dần trở nên vô lực, cúi đầu ngồi ở trên ghế hút thuốc.

“Đồ khốn.... đồ khốn.... tôi sao có thể gả cho một tên khốn như anh chứ?”

Ánh mắt đầy nước mắt của Dương Vũ nhìn Hàn Thiếu Nghĩa, vừa chửi vừa mắng:

“Một gia đình đang yên ổn, để cho anh làm hại thành như này đây, tôi bây giờ nói với anh, chúng ta li hôn đi! Tôi muốn li hôn với anh.”

“Vợ à, vợ à em trước tiên đừng khóc nữa.”

Hàn Thiếu Nghĩa an ủi Dương Vũ: “Em cũng biết trách nhiệm của khoản nợ này, cho dù li hôn em cũng... với lại cho dùng em muốn li hôn, em không suy nghĩ cho Hàn Dương sao? Vợ à, sự việc cuối cùng vẫn là phải nghĩ cách giải quyết, có phải không?”

Thấy Dương Vũ tạm thời không khóc nữa, Hàn Thiếu Nghĩa ngồi ở bên cạnh bà, một lúc lâu ông nhìn Dương Vũ, chau mày hỏi: “Vợ ơi, em nói giám đốc Đổng.... liệu có phải bởi vì mất mặt? Cậu ấy lúc đầu theo đuổi em như vậy, không có lí do gì bây giờ hoàn toàn không rung động được? Hay là hôm khác em lại..... hẹn cậu ấy đi?”

Dương Vũ khó tin mà nhìn chồng, sau đó lại tát một cái thật mạnh lên trên gương mặt của Hàn Thiếu Nghĩa.