Chương 9

Vẻ ngoài của Ngũ Nhược Quyên rất đẹp, lúc còn làm đồng nghiệp với Bùi Văn Tuyền liền được thầy giáo nam và các học sinh trong trường phòng là hai đoá hoa xinh đẹp trong số các giáo viên nữ, bà ấy lúc trước cũng là giáo viên, về sau lại làm viên chức, trong mắt đàn ông tìm đối tượng đây là một nghề nghiệp rất tốt, vì vậy mặc dù nói là từng li hôn, ở bên cạnh lại mang theo một đứa con, những năm này người theo đuổi bà ấy luôn rất nhiều, nhưng trái tim của Ngũ Nhược Quyên như sắt vậy, luôn từ chối những người đó.

Cho đến năm ngoái con trai thi vào trường cấp ba, bà ấy mới nói muốn tìm một người đàn ông cùng nhau sống nửa đời còn lại, có điều lãng phí thời gian đẹp đẽ nhất nhiều năm như vậy, Ngũ Nhược Quyên bây giờ cũng đã là người phụ nữ 40 tuổi rồi, con trai lại lớn như vậy nữa, muốn tìm được đối tượng lí tưởng, đó thật sự là điều không dễ dàng gì, có điều gần đây Bùi Văn Tuyền nghe nói bà ấy nói chuyện cùng với một người đàn ông vô cùng tốt, bây giờ còn hẹn gặp mặt, nhưng mà chính là có một điểm, nghe nói người đàn ông đó năm nay mới 33 tuổi, nhỏ hơn Ngũ Nhược Quyên 7 tuổi.

“Chúc cậu may mắn nhé!”

Bùi Văn Tuyền lẩm bẩm, cho dù như thế nào, bà cũng hy vọng bạn thân có thể có một chốn đi về thật tốt. Tắt điện thoại, bà đi siêu thị mua một vài món ăn mà chồng Đổng Bình Xuyên thích ăn, về nhà đi đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị, bà nấu ăn không tính là nhanh, một bữa cơm ba món chính một món canh mà bà nấu gần hai tiếng đồng hồ, lúc tất cả món đều nấu xong là đã qua tám giờ rồi, nhưng mà cứ như vậy, Đổng Bình Xuyên cũng vẫn chưa về nhà.

Bà lại ngồi trước bàn ăn đợi thêm gần một tiếng, cho đến lúc đồng hồ qua chín giờ rồi mới nghe thấy cửa vang lên tiếng chuyển động của chìa khoá, Bùi Văn Tuyền liền đi cửa, Đổng Bình Xuyên khắp người toàn mùi rượu, Bùi Văn Tuyền đỡ lấy ông, lúc này ông mới không ngã xuống.

“Sao anh lại uống nhiều rượu như thế chứ?”

Bùi Văn Tuyền bình thường rất ít khi trách móc chồng, nhưng đối với việc ông thích uống rượu thì cũng sẽ hay khuyên ngăn, dù sao cũng là đàn ông trung niên hơn 40 tuổi rồi, kết quả xét nghiệm mấy năm nay của ông đều thể hiện bệnh liên quan đến chức gan của Đổng Bình Xuyên càng ngày càng nặng, bác sĩ nói ông bị gan nhiễm mỡ, nếu cứ tiếp tục uống rất có khả năng sẽ chuyển hoá thành sơ cứng gan.

“Anh cũng không muốn uống.”

Tửu lượng của Đổng Bình Xuyên rất lớn, thưởng rượu cũng rất tốt, cho dù là uống say rồi, nhiều nhất cũng chỉ là choáng váng buồn ngủ mà thôi, rất ít khi nói linh tinh, sẽ không mượn rượu mà đánh mà đánh mắng người, ông lúc này xem ra vẫn rất tỉnh;

“Em cũng biết anh Phùng rồi đấy, bản thân uống giống như kẻ điên không nói rồi, còn mẹ nó cứ thích chuốc người khác uống....”

“Vậy anh bớt đi uống rượu cùng với anh ấy lại.”

Bùi Văn Tuyền cau mày nói, nhưng sau đó lại thở dài, dựa vào tình bạn của Đổng Bình Xuyên và những người bạn đó, muốn bảo bọn họ không uống rượu cùng nhau nói thì dễ làm mới khó làm sao. Bà không biết, Đổng Bình Xuyên lần này không phải cùng đám ông ấy uống rượu, mà là cùng với nhân tình uống rượu, lúc hai người làm chuyện ân ái mượn rượu để làm, vì vậy mới uống nhiều như thế.

“Anh ở bên ngoài đã ăn gì chưa?”

Bùi Văn Tuyền dìu Đổng Bình Xuyên ngồi lên ghế sô pha: “ Cơm đã nấu xong rồi, em đi hâm nóng lại cho anh”

“Không cần đâu!” Đổng Bình Xuyên ngồi yên ở trên ghế sô pha, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà: “Anh ăn ở bên ngoài no rồi, bây giờ trong bụng còn no căng đây, em đi lấy bơm nước cho anh, anh đi tắm đã.”

Bùi Văn Tuyền chỉ đành đi đến phòng tắm bơm một bồn nước nóng cho Đổng Bình Xuyên, sau đó Đổng Bình Xuyên loạng choạng bước vào nhà tắm, Bùi Văn Tuyền liền đi vào trong phòng bếp chuẩn bị ấm trà Phổ Nhĩ cho ông, đợi bà lúng túng pha xong trà, cầm vào trong phòng vừa nhìn đã thấy Đổng Bình Xuyên nằm ở trên giường gáy khò khò rồi, quần áo ở trên người vứt bừa trên ở trên mặt đất.

“Lại như vậy nữa rồi!”

Bùi Văn Tuyền than thở một tiếng, lặng lẽ nhặt quần áo ở dưới đất lên, thu dọn xong thì thả vào trong l*иg giặt quần áo, với thân phận của bà tất nhiên không cần giặt quần áo, những thứ này dì giúp việc ngày mai đến sẽ cầm đi giặt, chính vào lúc bà quay người rời đi, trên cổ áo có một dấu son môi màu đỏ thu hút sự chú ý của bà, nhìn kĩ dấu môi đó, Bùi Văn Tuyền đứng ngây người ở đó rất lâu.

Là một người vợ, Bùi Văn Tuyền không phải là đối với việc Đổng Bình Xuyên phong lưu bên ngoài không hề biết gì, nhưng bà thì có thể làm gì chứ? Đổng Bình Xuyên là ông chủ lớn, xã giao ở bên ngoài rất nhiều, cho dù cầm dấu môi này đi chất vấn ông ấy, ông ấy sẽ nói đó là chỉ là gặp dịp mà chơi thôi, bản thân còn có thể như thế nào nữa? Cãi nhau? Ly hôn? Nhớ đến những ngày tháng sau khi Ngũ Nhược Quyên ly hôn, Bùi Văn Tuyền cũng chỉ chiến tranh lạnh mà thôi.

Trở về phòng ngủ, đắp lại chăn cho chồng, Bùi Văn Tuyền quay lại phòng ăn, ngồi ở ngây ngốc ở đó đối diện với ba món chính một món canh ở trên bàn. Bữa tối hai người trong mong đợi và niềm vui vợ chồng sau đó, cứ như vậy mà tan biến, trong lòng Bùi Văn Tuyền vô cùng ấm ức, thức ăn ăn vào trong miệng lại không có mùi vị gì, bà kiên cường nhịn không khóc, một mình lặng lẽ ăn xong cơm tối, rồi đi tắm sau đó lên giường.

Lưng dựa vào mép giường ngồi xuống, Bùi Văn Tuyền lấy điện thoại ra, vừa nhìn lên trên, wechat có mười mấy thông báo tin nhắn nhắc nhở, đều là đến từ cùng một người, tên wechat là: Tiểu thiên hạ, ảnh đại diện là một con chim ưng đực sải cánh bay cao.

“Tại sao không trả lời em?”

“Chị đồng ý với em sẽ đến rồi mà, không phải sao? Chẳng lẽ hối hận rồi?”

“Em nhớ chị, em thật sự rất nhớ chị.”

“Có thể cho em được nghe giọng nói của chị không? Em sắp điên rồi.”

“Chị tại sao lại nhẫn tâm như vậy?”

Một dòng tin nhắn nhìn thấy mà đau lòng truyền vào mắt của Bùi Văn Tuyền, trái tim của bà giống như bị một bàn tay to nắm chặt vậy, sau đó bóp mạnh một cái.

Đổng Bình Xuyên ở bên cạnh tiếng ngáy như sấm, Bùi Văn Tuyền liền vội vàng chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, sau đó ngón tay gõ nhanh như bay, nhập ở trên bàn phím:

“Xin lỗi, có lẽ ngày hôm đó chị cho em sự kỳ vọng nhầm lẫn rồi, nhưng chị tin em cũng rất hiểu, dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, em cứ như thế này mà làm ầm lên cũng không có kết quả gì đâu.”

Chủ nhật chị sẽ không đi đâu, hy vọng em quên hết tất cả đi, mau chóng để cuộc sống trở về quỹ đạo của của nó. Cứ như vậy đi, chị tắt máy đây, mấy ngày này cũng sẽ không mở máy nữa đâu, em đừng lại gửi tin nhắn đến đây nữa.”

Bà nhanh chóng ấn nút gửi, Bùi Văn Tuyền quyết đoán ấn nút tắt máy, sau đó ném điện thoại xuống giường, nằm xuống dùng chăn che đầu, sau một phút, bà cảm thấy khoé mắt có dòng nước ấm nóng, hai hàng nước mắt tranh giành lẫn nhau, cuối cũng vẫn là khóc chảy nước mắt ra.