Chương 3: Ôn Oánh, có muốn làʍ t̠ìиɦ không?

Bên ngoài quán bar gió nhẹ phơ phất.

Thổi vào người vô cùng mát mẻ làm Ôn Oánh có chút thanh tỉnh, thấy bản thân từ bên trong quán đi ra liền thấy buồn bực, "Tề Mạc Bạch, chúng ta định đi đâu vậy?"

Tề Mạc Bạch đặt Ôn Oánh ở ghế sau, mình thì ngồi ở ghế lái, hầu kết anh lăn lộn chỉ đáp lại cô hai chữ, "Về nhà."

"Ưm". Ôn Oánh nhỏ giọng lên tiếng, cô có chút buồn ngủ dựa vào cửa sổ xe, Tề Mạc Bạch nhấn ga dùng tốc độ nhanh nhất đưa Ôn Oánh về biệt thự của mình, anh mở cửa xe ôm Ôn Oánh xuống.

Ôn Oánh cũng không cảm thấy có gì đó không ổn, ngược lại lúc Tề Mạc Bạch ôm mình cô còn ôm chặt lấy cổ anh để mình không bị té xuống, nhưng cô không biết hành động theo bản năng này của mình làm hai mắt Tề Mạc Bạch càng đỏ như máu hơn.

Đầṳ ѵú tròn trịa trước ngực Ôn Oánh dán chặt lên bờ ngực vững chắc của Tề Mạc Bạch, theo động tác đi lên lầu càng cảm nhận được đầṳ ѵú cách lớp vải mát mẻ đang không ngừng cọ sát trước ngực mình, thậm chí đôi môi kiều nộn của cô còn lơ đãng dán lên cổ của anh.

Nào có thằng đàn ông nào cưỡng lại được sự mê hoặc như vậy chứ.

Bước chân của Tề Mạc Bạch nhanh chóng hơn, trực tiếp đem Ôn Oánh lên giường lớn trong phòng mình.

Đèn thủy tinh trong phòng ngủ làm mắt hoa lên.

Tề Mạc Bạch xốc người trong l*иg ngực mình lên, bộ ngực cô theo đó mà đong đưa, đầṳ ѵú có thể thấy được rõ ràng.

Đôi mắt anh thâm thúy, đè ép xuống người cô, tay chụp lấy mông vểnh của Ôn Oánh mà hỏi, "Ôn Oánh, tớ là ai?"

Ôn Oánh say rượu, khuôn mặt nhỏ bị hương rượu huân đến đỏ bừng, làn da trắng nõn nhuốm lấy tầng phấn hồng, ánh mắt mê ly mờ mịt, cô chỉ cảm thấy mông bị người ta đánh một cái, cánh tay quơ quơ nhẹ, cô ngoan ngoãn trả lời anh, "Cậu? Tề Mạc Bạch nha?!"

Như đột nhiên cảm giác điều này không thích hợp, Ôn Oánh lắp bắp phản bác, "Tớ nói cho cậu,... tớ ... tớ không có say, cậu ... cậu đừng nghĩ ... đừng nghĩ bắt nạt ... bắt nạt tớ ..."

Trán Tề Mạc Bạch xẹt qua mấy đường hắc tuyến, lời nói thì không lưu loát, môi cũng run như vậy mà còn mạnh miệng bảo mình không say.

Dù sao thì cũng không thế tiếp tục thảo luận với một con ma men rằng nó có uống say hay không được, vậy nên Ôn Oánh nói cái gì thì là cái đó đi.

Bởi vì cánh tay múa may, Ôn Oánh không an phận mà ở trong lòng Tề Mạc Bạch vặn vẹo người, quần áo trên người bị xô đẩy vén lên, cổ áo thì bị chính cô kéo xuống, lộ ra một mảng ngực trắng bóng.

Áo con màu trắng thuần lộ ra mồn một.

Tề Mạc Bạch cười xấu xa, "Ôn Oánh, có phải rất nóng đúng không? Muốn tớ giúp chứ?"

Ôn Oánh chỉ tỉnh một lát mà thôi, rất mau ý thức của cô lại không rõ ràng, nghe không rõ anh nói điều gì, cả người khô nóng, hữu khí vô lực mà đẩy Tề Mạc Bạch, "Nóng muốn chết."

Tề Mạc Bạch cười cười, càng ôm chặt lấy người trong lòng, dán ở tai Ôn Oánh dụ dỗ, "Có muốn cởϊ qυầи áo không?"

Ôn Oánh không trả lời Tề Mạc Bạch, mà trực tiếp động thủ đi cởi khóa kéo trên váy mình.

Tề Mạc Bạch nhìn bộ dáng sốt ruột của Ôn Oánh, tiến lên nhẹ nhàng giúp cô, khóa váy cởi bỏ lập tức dáng người đầy đặn lả lướt của cô bại lộ trước mắt anh.

Tề Mạc Bạch hầu kết lăn lộn, “Ôn Oánh, có muốn làʍ t̠ìиɦ không?”

"Muốn ... Tớ nóng quá ... Nóng quá a ... Mạc Bạch ..." Những lời này của cô hoàn toàn phá đi phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tề Mạc Bạch, ánh mắt thâm thúy của anh trầm đi vài phần, nhìn tấm thân kiều diễm mê người này ở dưới, lại là của người mình đã thích nhiều năm như vậy, trong lòng anh đã chuẩn bị tốt lắm rồi.