Chương 2: Thích tớ thì sao chứ?

Đột nhiên Tề Mạc Bạch duỗi tay ôm lấy thân mình mềm mại lả lướt của Ôn Oánh đến trước mặt mình, hai tròng mắt đen nhánh hận không thể khắc ấn hình dáng Ôn Oánh vào trong đầu, thanh âm trầm thấp khàn khàn tùy ý truyền tới, "Cho nên Ôn Oánh à, đừng thích tên Cao Lượng nữa, anh ta không xứng đâu."

Tề Mạc Bạch cũng uống không ít rượu, tuy tửu lượng của anh cao hơn Ôn Oánh nhưng khi nói chuyện vẫn có thể ngửi thấy hương rượu phả ra từ anh.

Mùi rượu cùng với mùi thuộc về Tề Mạc Bạch vờn quanh bên tai Ôn Oánh, thanh âm của anh như có từ tính mà mê hoặc cô.

Ôn Oánh liếʍ đôi môi đỏ của mình, rồi sau đó bỗng nhiên dang hai tay gắt gao ôm lấy cổ Tề Mạc Bạch, hành động này làm khoảng cách hai người càng gần hơn, thậm chí còn có thể nghe rõ âm thanh hô hấp của đối phương.

Ôn Oánh nghiêng đầu nhìn Tề Mạc Bạch, "Không thích anh ta sao? Chẳng lẽ thích cậu sao?"

Đôi mắt đen thâm thúy sâu kín dừng trên gương mặt Ôn Oánh, anh vươn ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng lau đi vết rượu trên khóe môi cô, "Đúng vậy, thích tớ thì sao chứ?"

Hai nhà Tề gia và Ôn gia có quan hệ thân thiết với nhau, từ nhỏ Tề Mạc Bạch và Ôn Oánh đã là thanh mai trúc mã, từ ngoại hình đến gia cảnh của hai người đều vô cùng xứng đôi vừa lứa, ngay cả các trưởng bối cũng đều nghĩ hai người sẽ ở bên nhau thôi.

Thế nhưng không ngờ khi vào đại học Ôn Oánh lại cùng Cao Lượng ở bên nhau.

Tình cảm của Tề Mạc Bạch đối với Ôn Oánh đều giấu ở tận đáy lòng, nếu cô trong lòng không có anh, anh cũng không thể cưỡng cầu tình yêu này, so với việc yêu nhau thì phải ở bên nhau, Tề Mạc Bạch càng hy vọng Ôn Oánh có thể hạnh phúc hơn.

Nhưng tên Cao Lượng kia lại là thằng chẳng ra gì, không đáng có được tình cảm của Ôn Oánh.

Có lẽ là bởi rượu làm người ta có thêm động lực, Tề Mạc Bạch lấy hết can đảm nói ra tình cảm vẫn luôn chôn giấu của mình với Ôn Oánh, ánh mắt anh ôn nhu nhìn đôi mắt vẫn mờ mịt của cô, ngay sau đó nhẹ nhàng dán môi lên bờ môi đỏ mọng ấy.

Cảm giác tê dại truyền đến làm Tề Mạc Bạch và Ôn Oánh đều cảm thấy nóng như lửa đốt, môi răng quấn quýt vào nhau, hương vị rượu say như thôi tình kí©h thí©ɧ thêm vào.

Mới đầu Tề Mạc Bạch chỉ nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng mê người của Ôn Oánh, nhưng rất nhanh anh liền không thỏa mãn mà cường thế tách hàm răng của cô ra mà luồn lưỡi vào, hung hăng dây dưa quấn quýt.

Tề Mạc Bạch lớn mật càn quét từng góc trong miệng của cô, nỗ lực hấp thu hương vị mê người của Ôn Oánh.

"Ô ô......" Ôn Oánh bị hôn đến mức không thở nổi, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, cô giãy giụa, "Cậu......"

Đến lúc này Ôn Oánh nào có phát hiện không thích hợp ở chỗ nào nữa, cự tuyệt Tề Mạc Bạch không phải là bởi không thích, cô chỉ là... Uống nhiều quá nên không thoải má thôi, "Nóng quá đi..."

Cô cảm thấy thân thể giống như bị lửa đốt, rất khó chịu, muốn tìm một chỗ mà phát tiết.

Tề Mạc Bạch nhìn thấy bộ dáng này của cô thì mặt toàn ý cười, anh ôn nhu kéo lấy gương mặt cô, để ánh mắt cô đặt ở trên người mình, "Nóng sao?"

"Ưm, nóng..." Ôn Oánh say rượu ngoan ngoãn giống như mèo con vậy, Tề Mạc Bạch nói cái gì thì chính là cái đó.

Tề Mạc Bạch tiếp tục ôn nhu khuyên dỗ, “Có muốn tớ giúp không?”

Ôn Oánh liếʍ liếʍ môi, như là chưa đã thèm nụ hôn vừa rồi với Tề Mạc Bạch, “Muốn.”

Tề Mạc Bạch nhẫn nại hỏi tiếp, “Thật sự muốn sao?”

Ôn Oánh lại thành khẩn gật đầu, “Ừm.”

Chỉ với một chữ đơn thuần như vậy thôi liền làm bụng dưới của Tề Mạc Bạch bốc hỏa, rốt cục nhịn không được đem hai chân Ôn Oánh tách ra, ôm chặt lấy cô trong lòng ngực, "Ôn Oánh, là chính cậu nói muốn đó."