Chương 34: Đón nãi nãi đi.

Úc Tích nhìn thấy mặt Vương Lệ đỏ bừng bừng y như vai hề bị tố giác, không chỗ dung thân. Úc Khang Đông nghe không nổi nữa, hắn nói: "Sao ngươi dám ăn nói hỗn xược như vậy với mẹ của ngươi? Chúng ta làm cha mẹ cũng rất cực khổ, cả nhà đều dựa vào bọn ta chống đỡ, ngươi thân là nhi tử của chúng ta vậy mà lại không thể thông cảm một chút cho cha mẹ.""Không cần phải đem vàng dát lên mặt mình, các ngươi không phải cha mẹ của ta" Úc Tích lạnh lùng nhìn hắn, "Các ngươi không xứng!"

"Hừ! Các ngươi hôm nay đừng ai mong dời khỏi nơi này, trừ khi đem 20 vạn giao ra đây." Úc Khang Đông nói.

"Lấy 20 vạn chữa bệnh cho nãi nãi sao, được a, ta sẽ cho." Úc Tích nhướng mày nói.

Vương Lệ nghe thấy tiền, đôi mắt sáng lên vội vàng nói: " Vậy ngươi mau giao tiền ra đây."

"Cho cũng không cho các ngươi nha, tiền là để nãi nãi chữa bệnh, vì cớ gì phải cho các ngươi?, à đúng rồi, ta sẽ đưa nãi nãi đi, các ngươi đừng hòng lấy nàng ra uy hϊếp ta."

Úc Tích ôm cánh tay cười, rất có hứng thú đứng xem vợ chồng Vương Lệ tái mét mặt, trong lòng vui sướиɠ vạn phần.

Tống Phong Ly vừa mới làm xong thủ tục xuất viện, liền thấy trên mặt lão bà nhà mình treo tà mị tươi cười, lấy một chọi hai, khí thế rất mạnh, càng xem càng cảm thấy thích mắt.

Muốn thao.

Úc Khang Đông sợ nhi tử đem cây rụng tiền kia đi, như vậy bọn họ cũng không còn lợi thế để uy hϊếp Úc Tích giao tiền nữa, hắn bèn chuyển qua chuyện khác, ": “Nãi nãi thân thể không tốt, không thích hợp đi lại vẫn là mang về nhà của chúng ta đi."

" Giao nãi nãi cho các ngươi để các ngươi mang nàng về nhà ngược đãi sao?" Úc Tích nói: "Ta còn nhớ rõ lần ta cùng nãi nãi ăn cơm ở nhà các ngươi, các ngươi cơm cũng không cho ăn, giường cũng không cho nằm, so với cẩu còn thảm đâu."

Tay Úc Khang Đông vuốt ve di động, trong mắt không phải áy náy mà là do bị nói toạc ra sự thật.

"Chuyện quá khứ đều đã qua đi, không cần thiết phải nhắc lại, chúng ta là người một nhà, người một nhà nên giúp đỡ cho nhau."

"Sao có thể tính là người nhà." Tống Phong Ly miệt thị nói: "Súc sinh"

Úc Tích cười lạnh, đối mặt với vợ chồng Vương Lệ nói: Nãi nãi ta sẽ dẫn đi, các ngươi đùng hòng nghĩ cách cản ta."

"Không được!" Vương Lệ hô to: "Ngươi không thể mang nàng đi."

"Đây không phải là việc mà ngươi có thể quyết định, là nãi nãi nguyện ý đi theo chúng ta, nếu ngươi dám ngăn cản ta liền báo nguy, đừng quên các ngươi còn có lịch sử bạo lực gia đình, bây giờ lại ngược đãi mẫu thân. Chứng cứ xác thực, các ngươi dám sao?"

Úc Tích phe phẩy di động, trên màn hình là ảnh nhỏ của một thiếu niên cùng với lão nhân ngủ ngoài cửa, bức ảnh này là do hàng xóm chụp lại, hắn vẫn còn giữ.

Vợ chồng Vương Lệ bị bức ảnh làm cho chấn động. Từ sau khi bọn họ bị đưa lên hotseach đã bị không ít người dòm ngó, thậm chí ra cửa còn bị hắt nước bẩn, trong nhà còn nhận được vài bức thư đe dọa, bọn họ thật sự rất sợ sự việc lần này được cho hấp thụ ánh sáng.

Nháy mắt ngữ khí Úc Khang đông mềm xuống không ít, " Chúng ta không phải là ngăn cản ngươi tới đón nãi nãi đi, mà lo sợ nàng là người dưới quê, thói quen sinh hoạt tương đối lôi thôi, không tiện tới nhà người khác.

Xong lại quay sang nói với Dương nãi nãi: "Mẹ, người nói xem có đúng không, người đã lớn tuổi, chẳng nhẽ lại không hiểu?"

Lời này nói ra đem Dương nãi nãi dỗi ngốc, nhi tử quá nhẫn tâm, đây là muốn bức chết nàng a. Hiện tại nàng đã biết được lý do nhi tử đón nàng lên đây, ngay từ đầu còn tưởng rằng được hưởng phúc, đem nàng tới đây khám bệnh.

Nhưng nàng lại không bị bệnh gì nặng a, càng không cần phải nằm viện? Còn bị bắt ngủ ở trên hành lang, càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

Nguyên lai là nhi tử cùng con dâu lợi dùng nàng uy hϊếp tôn tử đòi tiền.

" Súc sinh không có lương tâm." Dương nãi nãi hung tợn nói: " Tôn tử hiếu thuận ta, ta đi cùng hắn không có gì là không thích hợp. Ngược lại đi nhà các ngươi bị ngược đãi. Súc sinh"

Tống Phong Ly cùng Úc Tích nhìn nhau cười cười, như là bị những lời của nãi nãi làm cho kinh ngạc. Bất quá, cho dù là ai cũng không thể tha thứ cho loại con cái súc sinh như vậy."

Úc Khang Đông phát hiện một già một trẻ đều đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, trong lòng có chút hoảng hốt.

Tống Phong Ly tiến lên đỡ nãi nãi nói: "Nãi nãi đi thôi, ta rất hoan nghênh ngài đến nhà ta, ta thực thích ngài đâu."

Dương nãi nãi nói, "Cảm ơn ngươi a. Tiểu Tích chúng ta đi, không cần ở lại xem loại người không có lương tâm"

Vương Lệ rất muốn nói chuyện cùng Tống Phong Ly, thấy thấy bọn họ phải đi, vội vàng ngăn lại.

“Ai nha, đây không phải Tiểu Ly sao, thật tình cờ nha.” Vương Lệ dùng miệng lưỡi a dua nói, đôi mắt lóe sáng, hơi hơi cong eo, “Các ngươi cũng tới xem nãi nãi sao? Chúng ta cũng là đâu.”

"Cút ngay!"

Vương Lệ thấy người con rể này đối với mẹ vợ không chút khách khí, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, đôi tay siết chạy cái túi, lúng túng nói: "Tiểu.....Tống tiểu thiếu gia, ta là mẫu thân Úc Tích"

"Ta không cần biết ngươi là chó điên nơi nào, nếu các ngươi muốn gây sự, luật sư ta đã mời xong, tùy thời có thể ra mặt."

Ngữ khí Tống Phong Ly lạnh băng, tựa như rắn độc quấn lấy bọn họ, làm cho bọn họ lạnh hết sống lưng.

Úc Kỳ Kỳ đang học sơ trung, trong đầu đều là bạch mã hoàng tử, mà người trước mắt này chính là bạch mã hoàng tử của nàng, quá soái, si mê trong mắt không chút kiềm chế tràn ra.

“Tống thiếu gia, xin lỗi, hôm nay là hiểu lầm, hiểu lầm. Chúng ta chỉ là muốn cho Tiểu Tích về nhà, chúng ta đương cha mẹ cũng không dễ dàng nha.”

Úc Khang Đông sợ thê tử nói sai điều gì, vội vàng lại đây giảng hòa.

Tống phong Ly nhăn mày, âm thanh lạnh lẽo nói: " Tìm mọi cách để nhi tử mình chết đi, đúng là không dễ dàng gì....."

Vương Lệ cười cười nói: "Không thể nào, hắn là nhi tử của chúng ta, chúng ta làm sao nỡ"

Úc Khang Đông nghĩ đến kế hoạch của hắn sắp phải hủy bỏ, trong lòng sốt ruột không thôi, xen mồm nói: “Tống thiếu gia, lão nhân gia đi nhà ngươi có chút không ổn, vẫn là để ta đón nàng về đi, đến nỗi tiền thuốc men……, ngài đem tiền chuyển cho ta, ta tới xử lý thì tốt rồi."