Chương 33: Ngoa tiền.

Thanh Hoàng bệnh viện là một khu bệnh viện nhỏ, mọi thứ đều đã trở nên cũ kỹ. Bệnh viện chỉ có 4 tầng, không có thang máy. Hiện tại là buổi tối, ánh đèn ảm đảm chiếu trên hành lang, một đám thiêu thân lao vào bóng đèn, chắn một nửa ánh sáng.Tay vịn cầu thang đã mục nát, bên trên còn có vết máu lưu lại, ánh mắt Úc Tích dừng ở vết máu, sắc mặt bỗng chốc trắng bệnh.

Kỳ thật là hắn sợ máu.

Tống Phong Ly thấy sắc mặt hắn không thích hợp, vội vàng đem người ôm vào trong l*иg ngực.

"Lão bà, ngươi nhắm mắt lại, ta ôm ngươi đi."

Úc Tích gắt gao nắm lấy tay hắn, cười nói: "Không có việc gì, chúng ta mau đi thôi."

Bọn họ đi đến phòng bệnh thứ nhất, bên trong có 3 người, nhưng lão nhân tên Dương Hà kia không phải là nãi nãi của Úc Tích.

Hai người liên tiếp đi qua phòng bệnh 209, 305, 501 đều không tìm thấy nãi nãi Úc tích, cuối cùng dừng chân ở phòng bệnh 505.

Úc Tích hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa ra, ánh mắt quyét qua phòng bệnh, mấy tấm card trên tường đều không có tên Dương Hà.

"Các ngươi tới tìm ai?"

Một lão nhân quay đầu lại đây, vừa vặn nhìn thấy Úc tích cùng Tống Phong Ly.

Úc Tích mỉm cười nói: "Ngài hảo, ta muốn tìm Dương Hà, nàng là nãi nãi của ta."

Tròng mắt lão nhân xoay chuyển một chút, nói: "Là Dương Hà sao, nàng có mua một chiếc giường nhưng nàng không có thuê phòng ở, không thể ngủ lại trong phòng bệnh, hiện tại còn đang nằm trên hành lang đâu."

Nghe vậy, Úc Tích có hơi chấn động, hắn nắm chặt tay, trên mặt bảo trì lễ phép đối với lão nhân mỉm cười nói, "Cảm ơn gia gia."

Lão nhân chỉ vào cửa nói: "Các ngươi đi theo hướng bắc đi, nàng chắc là đang ngủ ở chỗ đó. Chiều nay nàng được đưa tới chụp chiếu vài tấm sau đó liền bị đẩy ra bỏ ở đó, thật là một đám người nhà kỳ quái."

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói xong Úc Tích đã chạy đi mất.

Úc Tích chạy đến hành lang phía bắc, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt chăm chú nhìn đến chiếc giường lẻ loi phía trước.

Tống phong Ly thuận mắt nhìn sang, là một lão nhân tiều tụy nằm trên giường, đôi mắt chăm chú nhìn người đi đường, ánh mắt lộ ra bi thương khó tả.

Nàng chính là nãi nãi của Úc Tích đi? Tống Phong Ly nghĩ thầm.

Ánh mắt của nàng treo ở trên người đi đường cuối cùng cũng dơi xuống trên người Úc Tích.

Trong nháy mắt kia, đôi mắt nàng ngấn lệ, cổ không tự giác dịch tới phía trước, mấp máy môi, trong lúc nhất thời không nói nên lời, nhưng ánh mắt của nàng đã đem cảm xúc biểu đạt hết thảy.

"Nãi nãi, con tới đón người rồi đây."

Úc Tích không dám nói linh tinh như đón nàng về nhà, bởi vì Tống Trạch trước sau cũng không phải là nhà hắn.

Dương nãi nãi dùng bàn tay khô héo thô ráp kéo lấy tôn tử, môi mấp máy nửa ngày, "Tiểu Tích, ngươi đã đến rồi. Bọn họ nói ngươi......" làm gia đình suy bại.

Dương nãi nãi đem lời nói nuốt xuống, nàng rõ nhất tính tình của con dâu với nhi tử, sự tình chân chính là cái dạng gì có lẽ nàng cũng chưa hồ đồ đến mức tùy tiện vu oan hại người.

Dương nãi nãi thở dài nói: "Tiểu Tích, nãi nãi không có bệnh, ta muốn về quê, ta không muốn ở đây nữa."

Úc Tích biết nàng muốn gì, cũng tránh đi không nói, đáp lại theo nàng.

"Được, con đưa người trở về."

"Ngươi định làm gì? Cái đồ nghiệt chủng."

Úc Tích đang muốn đỡ nãi nãi xuống giường liền nghe được một âm thanh quen thuộc vọng lại đây.

Úc Tích cảm giác được thân thể nãi nãi run rẩy, an ủi nói: "Không sao cả, còn có chúng ta ở đây đâu."

"Đúng rồi, nãi nãi, có chúng ta ở đây người đừng sợ." Tống Phong Ly nói: "Lão bà, để ta sử lý."

Dương nãi nãi nhìn tiểu tử anh tuấn trước mặt, ánh mắt liếc qua một cái như đang nhìn trộm cái gì, sau đó đánh giá người trước mắt một lúc, nói: "Đúng là một hài tử tốt."

Tống Phong Ly cười nói: "Cảm ơn nãi nãi khích lệ."

Dương nãi nãi cười nói: "Chính là tính dục cường."

Úc Tích: "....."

Tống Phong Ly: "........"

Rốt cuộc là như thế nào mà nãi nãi lại nhìn ra tới tính dục cường, trên mặt Úc Tích tràn ngập tò mò nhìn nãi nãi hắn.

Dương nãi nãi nói: "Đôi mắt đào hoa, còn không phải là tính dục cường, ta là người từng trải, ta biết."

Úc Tích sợ nãi nãi lại nói ra lời nào đó kinh hãi thế tục bền mở miệng nói, "Tiểu Ly, ngươi giúp nãi nãi ta sử lý thủ tục xuất viện, mấy người kia để ta đối phó."

Tống Phong Ly trầm mặc một lát nói, " được."

Vương Lệ cùng Úc Khang Đông an bài tai mắt ở bệnh viện, nhận được điện thoại liền vội vàng chạy tới. Úc Kỳ Kỳ nghe nói Tống Phong Ly cũng tới, liền chạy theo, trên đường tới đây nàng còn nghiêm túc trang điểm một chút đâu.

Úc Tích nhìn 3 người trước mặt, một thân ăn mặc lòe loẹt, sắc mặt vàng vọt, không còn bộ dáng cao quý như lúc trước. Nhưng mà trong lòng vẫn nảy sinh cảm giác chán ghét.

"Các ngươi tới đây làm gì?"

"Tiền đâu?"

Vương Lệ vọt tới phía trước, gò má cao cao giống y như lão vu bà, ngữ khí giống như là đi đòi nợ.

Úc Tích lạnh lùng liếc tới: "Ta thiếu tiền các ngươi?"

Vương Lệ liếc mắt nhìn nhi tử cao hơn nàng nửa cái đầu. Thân mặc áo sơmi vàng nhạt của DIOR, quần là của PAENENPH, dưới chân chính là giày thể thao của PHILIPP PLEIN, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.

Nhìn mà tức tới ngứa răng.

"Lão thái thái nằm viện cần phải có tiền, ngươi ở Tống Gia khẳng định cũng không thiếu chút tiền ấy. Từ nhỏ là lão thái bà nuôi ngươi lớn, ngươi nên chu cấp tiền viện cho nàng là điều hiển nhiên."

Vương Lệ vẫn chưng ra bộ dáng cao cao tại thương kia, ở trong mắt nàng, nhi tử chỉ là một con hổ giấy. Nàng đương nhiên sẽ không nói chuyện khách khí.

"A!" Úc Tích cười lạnh nói: "Vừa rồi ta xem qua giấy chuẩn bệnh của nàng, đều là bệnh cũ như đau chân với đau eo, ở nhà tĩnh dưỡng là được, làm sao lại phải khai đao phẫu thuật?"

"Đau chân hay đau eo cũng đều là bệnh, tất nhiên phải trị." Vương Lệ lớn giọng nói: " Ngươi không phải là tiếc tiền đi?"

"Ta chỉ là tò mò, nhân gia ở quê còn có thể xuống đồng làm việc, tại sao được các ngươi đón lên trên này lại phải nằm viện đâu? Còn để nàng ngủ trên hành lang."

Úc Tích hơi cong eo, đôi mắt chìn chằm chằm Vương Lệ, "Ngươi nếu là một người con dâu tốt, vậy phiền toái giải thích giúp ta một chút."

Vương Lệ né tránh ánh mắt, không dám nhìn hắn. Đại khái là vì chột dạ, nàng đem lão nhân tới đây chính là vì để moi tiền Úc Tích.

"Nói a" Âm thanh Úc Tích cao thêm vài phần, "Hay vẫn nên nói là, hiếu tử các ngươi muốn dùng bệnh tình của lão nhân moi tiền của vị thành niên như ta?"

"Ngươi!" Vương Lệ thật không thể tưởng tượng được nhi tử mình lại hùng hổ doạ người như vậy, "Nãi nãi già rồi nên sinh bệnh, đó không phải là điều bình thường hay sao? Chúng ta là vãn bối nên phải hiếu thuận trưởng bối, ta bỏ tiền chữa bệnh cho nàng, ngươi làm sao lại không thể hiếu được tấm lòng của bọn ta chứ."

"Hiếu thuận của các ngươi chính là đem nàng ném ở hành lang bệnh viện, cơm cũng không cho nàng ăn, thậm chí còn không muốn cho nàng ở trong phòng bệnh, đây là hiếu thuận của các ngươi?"