Thẩm Chi Ức ngơ ngác gật đầu: "Mẹ, anh Lâm đã có người mình thích rồi, người đó cũng rất thích anh ấy, nhất định sẽ rất thương anh Lâm."
"Mẹ, anh Lâm có hẹn con, con đến gặp anh ấy đây."
Mẹ Thẩm xoa đầu Thẩm Chi Ức: "Được, con nhớ về sớm nhé."
Thẩm Chi Ức đáp một tiếng rồi mặc áo khoác rời đi.
Lâm Phó Niên dụi đôi mắt đỏ bừng, chậm rãi xuống giường, đứng bên mép giường nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Hiện tại cậu rất nhớ Giang Dư Trì, rất rất nhớ.
Một lúc sau, trong tầm mắt của Lâm Phó Niên xuất hiện hai bóng người ở phía xa xa, ban đầu cậu chỉ cho rằng đó là người qua đường.
Nhưng hai người này mãi vẫn chưa rời khỏi tầm mắt của Lâm Phó Niên, cậu thấy có gì đó không đúng, một người trong hai người đó... Hình như đang giãy giụa.
Sau đó bóng dáng hai người biến mất trong giây lát.
"Xảy ra chuyện rồi."
Lâm Phó Niên chạy ra khỏi bệnh viện, chạy theo họ, nhìn thấy một người đàn ông đang nằm cách đó không xa.
Cậu thấy bóng người này có vẻ quen thuộc, bèn đỡ người đó lên, lần này đã nhìn rõ được mặt người đó, đồng tử của Lâm Phó Niên giãn ra.
Là Thẩm Chi Ức!
"Cậu Thẩm, cậu Thẩm?"
Người trong vòng tay Lâm Phó Niên không có bất cứ phản ứng nào.
Lâm Phó Niên đặt tay lên mũi Thẩm Chi Ức, không còn hơi thở.
Cậu lại đặt tay lên tim cậu ta, vừa mới để lên, cậu liền thấy trên tay có cảm giác nhớp nháp.
Là máu!
Cảm giác này là cảm giác cậu quen thuộc nhất!
Cậu có thể xác định Thẩm Chi Ức đã chết, bị người ta đâm vài nhát dao vào tim.
Cho nên hai bóng người vừa rồi chẳng phải người qua đường gì cả, mà là Thẩm Chi Ức và hung thủ đã bỏ trốn.
Điều duy nhất Lâm Phó Niên không biết đó là mãi đến khi Thẩm Chi Ức chết, cậu ta vẫn không bày tỏ tình cảm của mình đối với Lâm Phó Niên.
Thẩm Chi Ức cũng không ngờ rằng, cuộc đối thoại với mẹ mười mấy phút trước lại là cuộc trò chuyện cuối cùng.
Lâm Phó Niên hoàn toàn dồn hết sự chú ý lên Thẩm Chi Ức, không để ý phía sau có một người đàn ông đang nhìn cậu chằm chằm.
Người đàn ông này thầm nghĩ: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Lâm Phó Niên lại xuất hiện ở đây, đáng lẽ giờ này cậu ta phải đang hôn mê mới đúng chứ."
"Ha, nếu cậu đã chủ động tới vậy thì đừng trách tôi."
Người đàn ông cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn nặc danh trình báo vụ án rồi rời khỏi hiện trường.
"Lâm Phó Niên? Cậu làm gì ở đây vậy? Tỉnh lại lúc nào thế?"
Lâm Phó Niên nhìn sang nơi phát ra âm thanh, cho đến khi người này cách cậu ngày càng gần cậu mới nhìn rõ mặt.
"Giang Dư Trì..."
Giang Dư Trì đi tới, đồng tử của anh giãn ra, nhìn thấy Thẩm Chi Ức đang nằm trong ngực Lâm Phó Niên.
Anh vươn tay ôm lấy Thẩm Chi Ức: "Thẩm Chi Ức? Thẩm Chi Ức, em sao vậy, nói chuyện đi chứ!"
Giang Dư Trì phát hiện Thẩm Chi Ức đã không còn thở, anh quay đầu lại quát vào mặt Lâm Phó Niên.
"Cậu ấy làm sao vậy!"
Bị quát, cơ thể Lâm Phó Niên khẽ run lên một cái, giọng nói run rẩy: "Tôi... Không biết... Lúc tôi đứng ở cửa sổ thì nhìn thấy hai bóng người, tôi cho rằng... Đó là người đi đường, sau đó tôi cảm thấy không đúng, vì thế tôi chạy xuống xem, thì thấy cậu Thẩm đã chết rồi..." abilene t/y/t
Cặp mắt Giang Dư Trì đỏ lên nhìn cậu chằm chằm: "Cho nên... Cậu nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng lại không ra tay giúp đỡ, đúng không?"
Lâm Phó Niên xua tay, gấp gáp đến nỗi nói không rõ: "Không phải vậy, tôi không có, tôi... Đứng gần cửa sổ... Không phải, bên ngoài tối đen... Tôi không biết đó là cậu Thẩm."
"Thật xin lỗi, tôi... Không cố ý."
Lâm Phó Niên duỗi tay muốn đỡ Giang Dư Trì nhưng lại nhanh chóng bị Giang Dư Trì né tránh.
"Anh cho rằng tôi có liên quan đến cái chết của cậu Thẩm sao?"
Một giây sau, âm thanh của xe cảnh sát truyền vào tai hai người.
"Tất cả không được nhúc nhích!"
Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì quay đầu nhìn sang, là cảnh sát đang chậm rãi tiến đến gần bọn họ.
"Ai là Lâm Phó Niên?"
Lâm Phó Niên hít một hơi thật sâu, bước lên trước: "Là tôi."
Cảnh sát nói: "Có người tố cáo anh bị tình nghi gϊếŧ người, xin hãy đi cùng chúng tôi."
Người đó nói xong liền khoát tay, hai gã cảnh sát nhanh chóng tiến tới mang thi thể của Thẩm Chi Ức đi.
Một tên cảnh sát đến còng tay Lâm Phó Niên lại.
"Đắc tội rồi, xin hãy đi cùng với chúng tôi."
Sau đó nói với Giang Dư Trì: "Giang tổng, làm phiền anh cũng đi cùng chúng tôi một chuyến."
Lâm Phó Niên nhìn về phía Giang Dư Trì: "Anh báo cảnh sát?"
Giang Dư Trì khẽ lắc đầu sau đó lên xe.
Lâm Phó Niên bị cảnh sát đưa lên xe, mà từ đầu đến cuối Giang Dư Trì không hề nói thay cậu một câu.
Quả thật, Giang Dư Trì hận cậu đến thấu xương...