Chương 20

Đồn cảnh sát Sầm Thành...

Lâm Phó Niên ngồi trong phòng thẩm vấn.

Cảnh sát nói: "Xin hỏi, cậu có quan hệ thế nào với cậu Thẩm?"

Lâm Phó Niên nói: "Coi như là bạn bè đi."

Cảnh sát nói: "Lúc cậu Thẩm chết là mười giờ tối, xin hỏi cậu đã làm gì trong khoảng thời gian đó?"

Giọng nói của Lâm Phó Niên không chút gợn sóng: "Tôi không ngủ được, đứng hóng gió bên cửa sổ, sau đó đúng lúc nhìn thấy cho nên tôi liền đi xuống."

Cảnh sát nói: "Cậu có chứng cứ ngoại phạm không?"

Lâm Phó Niên nói: "Camera giám sát có tính không?"

Cảnh sát gật đầu: "Được rồi, cậu về trước đi, sau khi kiểm tra camera giám sát và khám nghiệm tử thi xong tôi sẽ tìm cậu sau."

Lâm Phó Niên đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn, bụng cậu đã sớm dính đầy máu tươi, đêm nay còn bị lăn qua lăn lại như vậy, vết thương đã rách ra rồi.

Trong phòng thẩm vấn khác.

Cảnh sát nói: "Giang tổng, anh có quan hệ thế nào với Thẩm Chi Ức?"

Giang Dư Trì bình thản đáp: "Cậu ấy là người yêu cũ của tôi."

Cảnh sát nói: "Giang tổng, thời điểm cậu Thẩm chết, anh đang ở đâu?"

Giang Dư Trì đáp: "Công ty, tôi từ công ty đến bệnh viện, vừa mới đến bệnh viện thì nhìn thấy cảnh này."

"Tôi sẽ báo thư ký cho các anh xem camera giám sát của công ty."

Cảnh sát gật đầu: "Ngày mai có thể chúng tôi sẽ lại tìm hai vị để nói chuyện tiếp."

Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: "Không cần nói nữa, cho dù Lâm Phó Niên có phải là hung thủ hay không, bây giờ cậu ấy và tôi vẫn đang có hôn ước."

"Nếu cậu ấy không phải hung thủ thì hãy trực tiếp thả ra, còn nếu cậu ấy là hung thủ, tất cả chứng cứ hãy đưa cho tôi, cậu ấy sẽ do tôi xử trí."

Cảnh sát có chút do dự: "Chuyện này... Hình như không phù hợp với nguyên tắc."

Giọng nói của Giang Dư Trì lạnh như băng: "Hiện tại nghề cảnh sát coi như đã bị xuống cấp rồi, tội phạm gϊếŧ người vẫn có thể dùng tiền để lấp liếʍ, không phải sao?"

"Cậu ấy có bị kết án hoặc đi tù hay không là do tôi quyết định."

Giang Dư Trì ra khỏi phòng thẩm vấn, hít sâu một hơi, đúng là anh hận Lâm Phó Niên, nhưng cho dù người này có chết cũng phải chết trong tay anh.

Vừa mở cửa ra anh đã nhìn thấy Lâm Phó Niên đứng tựa vào tường, thân thể run rẩy, trên người chỉ mặc mỗi bộ đồng phục bệnh nhân.

Giang Dư Trì cởϊ áσ khoác ra trùm lên đầu Lâm Phó Niên: "Lâm Phó Niên, cậu nghĩ thế nào?"

"Chi Ức có phải là do cậu gϊếŧ chết không?"

Lâm Phó Niên bị áo khoác che lại nên không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng từ cách xưng hô của Giang Dư Trì đối với cậu, cậu cũng biết.

Giang Dư Trì không tin cậu.

"Tôi nói không phải tôi, anh có tin không?"

Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Nếu Chi Ức thật sự là do cậu hại chết, tôi sẽ hận cậu hơn so với trước kia, cũng sẽ tìm cách hành hạ cậu trăm ngàn lần."

"Cậu cũng phải biết rõ một điều, người tôi yêu là Thẩm Chi Ức, không phải cậu."

Lâm Phó Niên chậm rãi đứng lên, trả lại áo khoác cho Giang Dư Trì: "Yên tâm đi, tôi yêu anh, nhưng tôi sẽ không tự mình rước nhục về mình."

Nói xong cậu xoay người nặng nề nhấc chân rời đi.

Giang Dư Trì nhìn bóng dáng Lâm Phó Niên rời đi, ánh mắt anh rơi xuống vết máu trên mặt đất.

Anh bước đến kéo cậu lại.

Lâm Phó Niên sửng sốt hỏi: "Giang tổng còn có chuyện gì sao?"

Giang Dư Trì liếc nhìn bụng Lâm Phó Niên: "Vết thương bị rách ra à? Tại sao không nói?"

Lâm Phó Niên rút tay mình lại: "Cũng không chết được, không cần Giang tổng nhọc lòng."

Một tay Giang Dư Trì nắm lấy bả vai Lâm Phó Niên, một tay ôm hai chân cậu lên: "Tôi đưa cậu về."

Lâm Phó Niên đau bụng giãy giụa không nổi, suy yếu nói: "Giang tổng thả tôi xuống đi, tôi không yếu ớt đến nỗi cần người bế đâu."

Giang Dư Trì cả giận nói: "Lâm Phó Niên! Cậu ăn mềm một chút thì có sao? Thành thật ở bên cạnh tôi không được à?"

Hốc mắt Lâm Phó Niên ửng đỏ: "Giang Dư Trì, Anh hận tôi đến chết..."

"Nếu như tôi bám lấy anh, ở bên cạnh anh, sẽ chỉ khiến anh thêm hận tôi thôi."

Giang Dư Trì thả Lâm Phó Niên xuống rồi rời khỏi đồn cảnh sát, quay lại xe.

Anh lại không kiểm soát được tâm trạng của mình.

Bây giờ anh đang rất phiền não, từ sau khi Lâm Phó Niên trở về, chuyện chỉ càng ngày càng tồi tệ.

Bây giờ Thẩm Chi Ức chết, anh cũng không biết phải ăn nói thế nào với mẹ Thẩm.

Giang Dư Trì dựa vào ghế nhắm hai mắt lại, ép buộc bản thân phải tỉnh táo.

Lâm Phó Niên ôm bụng, bước từng bước về nhà, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Chút đau đớn này có là gì, còn không bằng một phần mười nỗi đau Giang Dư Trì đã gây ra cho cậu.

"Nếu như... Nếu như mình xuống ngay sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người họ, vậy thì người yêu của anh ấy... Sẽ không chết…"

Cũng may biệt thự nhà họ Lâm cách đồn cảnh sát không xa, rất nhanh đã đến nơi, Lâm Phó Niên một mực đi về phía trước, không chú ý tới có một chiếc xe chạy theo mình ở phía sau lưng.

Chờ Lâm Phó Niên bước vào biệt thự nhà họ Lâm, chiếc xe này mới quay đầu rời đi.